“Em vẫn còn muốn nhận người chị này sao?” Mị Lạp cắn môi, có chút không dám nhận tình chị em này.
“Tất nhiên rồi.”
Mị Lạp quay người lại, vì bây giờ mắt cô đong đầy những giọt nước mắt hối hận, cô không muốn để Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy.
“Chị, em có chuẩn bị cho chị một món quà, chị nhận lấy nhé! Hẹn mai gặp lại chị trong đám cưới.”
Nghê Sơ Tuyết nói xong liền đặt quà xuống, xoay người mở cửa rời đi.
Mị Lạp nghe thấy tiếng đóng cửa, cảm xúc trong lòng vô cùng khó diễn tả, cô nhìn về phía hộp quà có vẻ như là đồ trang sức trên giường, ngồi xuống mở ra, trước mắt cô hiện ra một bộ trang sức hồng ngọc chói mắt.
Trái tim cô chợt khựng lại, món trang sức đắt tiền như vậy thế mà lại tặng cho cô? Mị Lạp nhìn món trang sức, mím chặt môi, dường như trái tim kiêu hãnh trong lòng cô cuối cùng cũng mềm ra.
Thật ra, nghĩ kĩ lại, từ đó đến giờ, Nghê Sơ Tuyết vẫn luôn là một cô em gái rất ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.
Là do chính cô luôn coi em ấy thành kẻ thù, kẻ cướp đi ba mẹ của cô, cũng là chính cô luôn muốn chứng tỏ mình là người cao quý hơn, có địa vị hơn ở trong nhà.
Mị Lạp cuối cùng cũng nhận ra rằng mình thật ích kỷ và sai làm, đồng thời cô cũng hiểu tại sao Nghê Sơ Tuyết lại có thể dễ dàng hạnh phúc hon, bởi vì em ấy giống như một thiên thần, rất đáng để được người đàn ông như Hạng Bạc Hàn nâng niu yêu thương.
Sau bữa tối, những vị khách tụ tập lại thành từng nhóm hai ba người trong khu vườn của trang viên, chốc chốc lại có tiếng cười nói truyền ra, khách mời đến từ các quốc gia khác nhau nói những thứ tiếng khác nhau, nhưng họ đều rất mong chờ đám cưới vào ngày mai.
Những vì sao chiếu sáng lấp lánh trên trời đêm, đêm thu không oi bức như đêm hè, nhưng cũng không có cái buốt giá của đêm đông mà rất mát mẻ dễ chịu, chỉ cần khoác một chiếc áo khoác mỏng là đủ ấm rồi.
Nghê Sơ Tuyết đã ăn tối với ba mẹ nuôi xong, Hạng Bạc Hàn lúc này cũng đã dùng bữa với bạn bè xong, anh gọi điện thoại, rủ Nghê Sơ Tuyết ra ngoài đi dạo.
Nghê Sơ Tuyết cũng đã quen thuộc với khu trang viên này, cô mặc một chiếc váy hoa màu xanh lá cây dịu dàng đi về nơi Hạng Bạc Hàn đang ở.
Vượt qua một biển hoa, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn tuấn tú đang đứng dưới một mái đình nghỉ mát, ánh trăng càng làm nỏi bật thêm thân hình cao gầy nhưng rắn chắc của anh, trái tim cô trong phút chốc đập thình thịch, trong lòng bỗng nhiễn nảy sinh một cảm giác rung động.
Cô không khỏi nhớ lại lần đó trong khu vườn của dinh thự: Hạng gia, cô vì cứu một chú chim nhỏ mà suýt nữa ngã nhào xuống, chính anh đã trở thành tắm đệm thịt đỡ lấy cô, giúp cô khỏi bị đau.
Vào khoảnh khắc đó, trái tim cô đã rung động vì người đàn ông này, nhưng lúc đó cô vô cùng tự ti, không dám nghĩ đến những việc đó.
Lúc đó cô chỉ biết, người đàn ông này rât ưa nhìn, rât có sức hút đàn ông.
Trong lúc Nghê Sơ Tuyết ngắm anh đến thất thần, thì bỗng cảm nhận được có một ánh mắt trìu mến từ phía dưới đình nghỉ mát đang nhìn về phía cô.
Cô ngẳng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, đôi mắt ấy làm cho người khác say đắm, cô nguyện cả đời này của cô đều chỉ thuộc về anh.
“Lại đây.” Giọng nam trầm thấp gọi.
Nghê Sơ Tuyết mỉm cười chạy về phía anh, khi cô sắp đến trước mặt anh thì đột nhiên vô tình dẫm phải một viên đá không bằng phẳng.
“A…” Nghê Sơ Tuyết hoảng sợ hét lên một tiếng, lao vào lòng của người đàn ông.
Đôi mắt Hạng Bạc Hàn hiện lên vẻ lo lắng, anh vội bước lên trước một bước, vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
“Em đụng bị thương chân rồi sao?” Hạng Bạc Hàn đau lòng hỏi.
Nghê Sơ Tuyết cười lắc đầu: “Không sao, chỉ là giật mình một chút thôi.”
Hạng Bạc Hàn bế cô lên, đặt cô xuống ghế ngồi trong đình, anh bèn ngồi xổm xuống, kiểm tra chân cho cô.
Nghê Sơ Tuyết để lộ đôi chân ngọc ra trước mặt anh, cảm thấy có chút xấu hồ, may mà không bị thương, nếu không ngày mai rất khó mang giày cưới.
Hạng Bạc Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm, trìu mến nhìn cô vợ nhỏ của mình: “Lần sau em nhớ cần thận một chút.”
“Dạ!” Nghê Sơ Tuyết nói xong, vòng tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào ngực anh: “Em rất mong đợi buổi hôn lễ ngày mai.”
Trán Hạng Bạc Hàn cúi đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng rực của anh như muốn thiêu đốt khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô: “Anh cũng rất mong chờ.”
Nghê Sơ Tuyết mỉm cười hôn lên một bên má anh, cô nghĩ như vậy là đủ rồi, nhưng người đàn ông này thì còn lâu mới thấy đủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...