Thời gian bất giác trôi, ánh chiều dần tàn, tối nay Tưởng Hân Vy phải trở về nhà họ Hạng ăn tối, hai người chị em tốt tạm biệt nhau.
Để không làm chậm trễ thời gian Tưởng Hân Vy đi về nhà họ Hạng, Hứa Tâm Duyệt đã từ chối để Tưởng Hân Vy đưa mình về.
Cô ở ven đường, bắt một chiếc taxi về nhà.
Ngồi trong xe taxi, khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tâm Duyệt bắt giác hiện lên nổi buồn man mác, đôi mắt sáng như ngọc dưới hàng mi mảnh dài của cô như ẩn chứa nhiều điều bí mật không để cho ai biết.
Người tài xế taxi đã ngoài ba mươi tuổi, hiếm khi chở được một cô gái xinh đẹp trầm lặng như vậy, lâu lâu anh ta lại nhìn cô qua kính chiếu, thầm nghĩ, chẳng lẽ cô gái này vì thất tình nên buồn?
Hứa Tâm Duyệt nhìn chăm chú cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa xe, có lẽ cô đang ngắm cảnh, nhưng cũng có lẽ cô chỉ đang ngắn người ra.
Lúc này, cô đột nhiên kêu lên: “Dừng lại, tôi muốn xuống xe.”
Tài xế nhanh chóng tắp xe vào bên lề đường, cô gái ngồi sau lập tức lấy điện thoại di động ra trả tiền rồi đẩy cửa bước xuống xe.
Người lái xe không hiểu gì cả, chưa đến nơi mà?
Đứng trên đường, Hứa Tâm Duyệt nhìn chăm chú vào tòa nhà được bao bọc bởi những bức tường cao ở phía đối diện, trông như một toà nhà chọc trời hiện đại nhưng bên trong thực ra lại là một bệnh viện tư nhân cao cấp.
Đứng ở nơi quen thuộc này, rất nhiều sự việc trong quá khứ như thủy triều ào ào hiện lên trong đầu cô.
Đây là nơi mà cô đã phải gánh chịu nỗi đau đớn nhất cuộc đời mình, nỗi đau khi sinh nở.
Cô ở đây đau đớn vật vã một ngày.
một đêm, xung quanh toàn là những người xa lạ, cô vẫn nhớ như in tiếng khóc của đứa trẻ, tiếng khóc rất vang, những người xung quanh đều vui vẻ chúc mừng.
Và cô cũng nhớ, lúc đó không biết vì sao cô cũng đã vui mừng đến phát khóc, đó là giây phút một sinh mệnh thiêng liêng đến với thế giới này và đó cũng là giây phút cô phải tạm biệt đứa trẻ đã từng nằm trong bụng cô.
Lúc đó, cô chịu đựng cơn đau, có ngắng đầu lên, lén lút ngắm nhìn đứa trẻ, bác sĩ quấn đứa bé trong chiếc khăn mềm, cô nghe thấy bác sĩ khen đứa trẻ rất xinh xắn đáng yêu.
Cô chỉ kịp nhìn sơ qua thì đứa nhỏ đã bị ôm đi mắt, cả đời này đứa nhỏ cũng không còn liên quan gì đến cô.
Dù cô chỉ là công cụ đẻ thuê nhưng đó là đứa bé được cô thai nghén trong 10 tháng liền, cô cũng có tình cảm vô cùng sâu đậm với đứa trẻ.
Hứa Tâm Duyệt cắn môi, khao khát nhìn về phía cánh cổng được canh gác chặt chẽ, tưởng tượng liệu cô có thể lại nhìn thấy đứa bé không, dù chỉ là một cái nhìn từ xa cũng được.
Đó là con của đại thiếu gia nhà họ Cố, người đàn ông mà cô chưa từng thấy mặt cũng chưa từng nói chuyện, thật nực cười khi anh ta lại là cha của đứa trẻ còn chị họ của cô lại là mẹ của đứa trẻ.
Nghe nói đại thiếu gia nhà họ Cố đã hôn mê bát tỉnh trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây 5 năm, nhà họ Cố vì muốn có huyết mạch đời sau nên đã tìm một cô gái xuất sắc làm người đẻ con cho anh, mà người đó chính là chị họ của cô, Hứa An An.
Mà người mang thai hộ lại là cô, lúc đó cô đang cần tiền gấp để chữa bệnh cho bà ngoại nên đã đồng ý ký một phần thỏa thuận, thật là một chuyện hỗn loạn lại buồn cười biết chừng nào.
Hứa Tâm Duyệt bất giác ngây người ở đó hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng rốt cuộc cô cũng không có may mắn đợi nhìn thấy được tiểu thiếu gia nhà họ Có.
Bốn năm trước, sau khi cô ra nước ngoài, cô cũng không nghe được tin tức nào từ nhà họ Cố nữa, cô cũng không biết sau này vị đại thiếu gia kia có tỉnh lại không.
.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Nhà họ Hứa sớm đã không có chỗ cho cô, từ sau khi ba mẹ qua đời, cô liền bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, mọi việc trong nhà họ Hứa đều không liên quan gì đến cô.
Cô cũng không thèm ở đó nhìn sắc mặt của hai mẹ con kia, bây giờ cô đã tự mình lập được một số thành tựu trong giới thời trang rồi, nuôi cả nhà bà ngoại cũng không có vấn đề gì.
Hứa Tâm Duyệt thở dài, lơ đãng bước đến đường cho người đi bộ ở bên cạnh, cô nhất thời không nhìn rõ vừa rồi đèn vẫn còn xanh, nhưng đột nhiên lại chuyển sang màu đỏ, cô vừa bước được vài bước đã nghe thấy tiếng xe phanh gắp lại.
Tiếng “kít” cọ xát mặt đất và một loạt tiếng còi xe dồn dập khiến Hứa Tâm Duyệt bị doạ cho chết sững tại chỗ.
Chỉ nhìn thấy một chiếc xe Bentley vô cùng ngầu phanh lại cách chỗ cô chỉ chưa đầy nửa mét, cô vội vàng lui về sau, hoảng hốt nhìn vào bên trong xe.
Người tài xế đang trừng cô một cái qua tắm cửa kính, dường như vẫn có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, trên ghế sau, khuôn mặt tuần tú của một người đàn ông cũng đang trầm xuống.
“Đại thiếu gia, ngài không sao chứ?” Tài xế quay đầu lại, lo lắng hỏi.
“Không sao, đi thôi!” Giọng nam trầm thấp vang lên, cách qua tấm kính chống nhìn trộm màu tối ở băng ghế sau, ánh mắt của người đàn ông nhìn lướt qua người phụ nữ vừa vượt đèn đỏ kia, thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, đôi mắt lưu ly sâu thẳm của người đàn ông đột nhiên co lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...