Điện thoại của Nghê Sơ Tuyết đang đặt trên bàn, bởi vì cô sợ để lỡ điện thoại của anh, nghe thấy tiếng tin nhắn, cô vội vàng cầm lên xem, nhìn thấy tin nhắn này trái tim cô lập tức đập nhanh.
Anh đến rồi? Anh đang ở trong quán bar sao?
Nghê Sơ Tuyết kích động cầm điện thoại lên, đứng dậy tìm kiếm bóng dáng của Hạng Bạc Hàn.
Mị Lạp thấy vậy trực tiếp hỏi cô: “Hạng Bạc Hàn đến rồi sao?”
“Chú ấy có lẽ là đến rồi.” Nghê Sơ Tuyết gật đầu.
Đột nhiên cô nhìn thấy trong ánh đèn mờ ảo, một bóng dáng mê người đang bước về phía này, Nghê Sơ Tuyết lập tức vui mừng vẫy tay gọi: “Chú Hạng, tụi em ở đây.”
Hạng Bạc Hàn cũng nhìn thấy cô, anh liền bước về phía cô, nhưng lúc ánh mắt anh đang chú ý đến Nghê Sơ Tuyết, một bóng dáng lập tức chặn ngay trước mặt Nghê Sơ Tuyết, tư thế gợi cảm hướng về Hạng Bạc Hàn: “Hi, Hạng tiên sinh.”
Mị Lạp không muốn dùng cách gọi của trưởng bối, bởi vì cô ta có hứng thú với Hạng Bạc Hàn, không phải là tình cảm giữa trưởng bối, mà là sự yêu thích giữa nam và nữ.
Hạng Bạc Hàn gật đầu với cô ta một cái liền lướt qua đi đến bên cạnh Nghê Sơ Tuyết, Nghê Sơ Tuyết ở trong nơi xa hoa đồi trụy này nhìn anh, trái tim đập rất nhanh.
Bởi vì ở nơi như này rất dễ khiến con người ta mê mắn, nảy sinh lên một số suy nghĩ ý loạn tình mê.
Giống như người đàn ông trước mắt này, từ trước đến nay anh đều ăn mặc chỉnh tề, lúc này cúc áo trước ngực được cởi ra hai nút, khiến cả người anh trở nên quyến rũ.
Ở trong bầu không khí như vậy sẽ khiến người phụ nữ cảm thấy hưng phần, dường như ngay cả thân phận trong phút chốc cũng quên đi.
Trái tim Mị Lạp khi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này đã nảy sinh ra sự khao khát và ngưỡng mộ, nều như tối nay có thể cùng người đàn ông này phát sinh quan hệ, đó sẽ là một điều hạnh phúc đến biết bao.
“Muốn uống chút gì không?”
Hạng Bạc Hàn ngược lại không có lập tức đề nghị ra về, anh kéo một cái ghé, tư thế tao nhã ngồi lên trên.
Nghê Sơ Tuyết có chút căng thẳng trả lời: “Em uống nước là được rồi ạ.”
“Hạng tiên sinh, là muốn mời tôi một ly sao? Vậy tôi sẽ không từ chối đâu đó!”
Mị Lạp chống cằm, ánh mắt mê hoặc nhìn sang.
Hạng Bạc Hàn uống cạn rồi nói với cô ta: “Tối nay tôi mời, cô muôn uông gì, cứ tự nhiên!”
Mị Lạp cảm thấy được anh coi trọng, tâm trạng vui sướng, nhưng cô ta vẫn chống cằm như vậy, khuôn mặt ái mộ nhìn Hạng Bạc Hàn chằm chằm không buông.
Nghê Sơ Tuyết ở giữa cảm thấy được sự nhiệt tình sâu sắc của Mị Lạp, cô không tránh được cảm thấy ngại ngùng.
Cô nhìn Hạng Bạc Hàn, còn người đàn ông này đang híp mắt, đánh giá quầy rượu, giống như đang chọn loại phù hợp với mình.
Bầu không khí trong quán bar khiến suy nghĩ của Nghê Sơ Tuyết có chút quay cuồng, trái tim cô cũng hỗn loạn theo, cô vốn tưởng rằng gọi Hạng Bạc Hàn đến là để đưa Mị Lạp cùng về, nhưng hiện tại, xem tình hình dường như anh cũng muốn ở lại.
Anh ở đây khiến cho nội tâm của Nghê Sơ Tuyết còn có cảm giác an toàn, đặc biệt là hai vệ sĩ đứng cạnh càng khiến cô có thêm cảm giác an toàn.
Chỉ là bầu không khí xa hoa trong quán bar khiến trái tim cô không có cách nào bình tĩnh lại, dường như có thứ gì đó vẫn luôn khuấy động lòng cô, khiến cô không biết phải làm thế nào.
Thậm chí đợi đến lúc thần hồn của cô quay về, cô đã nhìn người đàn ông bên cạnh này được một lúc TỒi.
Trong ánh đèn mờ ảo tỏa ra từ phía quầy rượu, toàn thân anh toát ra hơi thở hào hoa, đối với phụ nữ mà nói có chút gợi cảm chí mạng, khiến phụ nữ không nhịn được bị anh thu hút.
Lúc này, Mị Lạp đột nhiên ghé sát tai cô, dùng ngữ khí bá đạo ra lệnh: “Sơ Tuyết, cô đổi chỗ cho tôi đi.”
Nghê Sơ Tuyết ngẳng đầu nhìn Mị Lạp, còn Mị Lạp thì đã rời khỏi vị trí của mình, cô ta đưa tay nắm lấy tay cô, kéo ghế của cô đẩy sang một bên.
Nghê Sơ Tuyết bất đắc dĩ phải nhường chỗ, lúc cô ngắng đầu về nhìn về phía Mị Lạp và Hạng Bạc Hàn, ngực Nghê Sơ Tuyết thắt lại, dường như có một loại cảm giác khó thở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...