Nghê Sơ Tuyết đứng bên cạnh Hạng Bạc Hàn, lúc này anh đang nghe vệ sĩ báo cáo, cô không muốn quấy rày, cũng không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Hạng Bạc Hàn ngắn gọn rõ ràng xử lý công việc.
Bắt tri bất giác, ánh mắt cô nhìn người đàn ông này đã hơn cả tình cảm ái mộ, đó là tính cảm của người con gái với người đàn ông mình thích, là tình yêu say đắm thuần túy.
Cố Minh Phàm cách đó không xa bị vợ mình Trần Mỹ Trân kéo nhẹ cánh tay.
Cố Minh Phàm lập tức đi theo vợ mình, nhìn bộ dạng của con gái lúc này.
Trần Mỹ Trân cười nói: “Xem ra Sơ Tuyết cũng biết chính mình thích Hạng tiên sinh!”
“Sơ Tuyết còn quá nhỏ, còn quá đơn thuần, cũng có thể là thẹn thùng đi!” Cố Minh Phàm cũng lộ ra chờ mong.
Nếu con gái có thể gửi gắm tương lai nơi Hạng Bạc Hàn, ông thực sự có thể yên tâm.
Vệ sĩ vừa rời đi, Hạng Bạc Hàn liền quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, Nghê Sơ Tuyết nghĩ đến ánh mắt si mê vừa rồi của mình thì lập tức xấu hổ trốn tránh, nhưng ý cười ở khóe miệng thì không tự chủ được dương lên.
“Chú Hạng, chú xử lý công việc xong rồi sao?”
*ỪI Sơ Tuyết, tối nay có thể đáp ứng tôi một việc không?”
“Cái gì?” Nghê Sơ Tuyết ngắng đầu hỏi.
“Không gọi chú nữa, gọi tôi là anh được không?” Hạng Bạc Hàn mỉm cười, phá lệ chờ mong.
Nghê Sơ Tuyết lập tưc vui mừng hỏi: “Thật sao? Em có thể gọi như vậy sao?”
“Hay là em cảm tháy tôi già đến mức chỉ có thể gọi chú?
Không thể làm anh của em?” Hạng Bạc Hàn dò hỏi.
“Không không không.
Anh ở trong mắt em vô cùng trẻ, đương nhiên có thể làm anh trai của em.” Nghê Sơ Tuyết vội nói.
Hạng Bạc Hàn vươn tay xoa đầu cô: “Về sau cứ gọi như: vậy.”
“Chủ cần anh không thấy em thát lễ là được.”
“Sao lại vậy? Tôi rất thích.” Hạng Bạc Hàn trầm thấp nói.
“Anh Hạng.”
Nghê Sơ Tuyết ngọt ngào gọi anh, ý cười trong mắt tựa như ánh trăng, sáng ngời động lòng người.
Trái tìm Hạng Bạc Hàn rung lên, giống như rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không bị bai phận kia gây áp lực, thậm chí có thể phá lệ vui vẻ thoải mái.
Bữa tiệc tối này, Nghê Sơ Tuyết mặc một thân lễ phục đỏ, thanh thuần nhưng lại không mát đi sự gợi cảm, rước lấy ánh nhìn chăm chú của những khách mời nam xung quanh, nhưng mà người nơi này đều biết con gái của chủ nhân bữa tiệc đã là hoa có chủ, nên cũng không ai dám đến gần.
Bữa tiệc diễn ra đến khoảng 8 giờ tối, Nghê Sơ Tuyết nghe nói Hạng Bạc Hàn phải về trước trong lòng liền không khỏi lo lắng.
Cô muốn anh ở lại hoặc sẽ theo anh trở về.
Hạng Bạc Hàn đã báo trước với Cố Minh Phàm, thời điểm trước khi rời đi liền nói với cô gái vẻ mặt lưu luyến bên cạnh: “Tôi đi trước, em ở lại chơi vui vẻ.”
“Vâng.” Nghê Sơ Tuyết dù lo lắng, nhưng cũng không dám giữ anh lại.
Cô nhìn theo Hạng Bạc Hàn cùng hai vệ sĩ đi ra cửa lớn, mãi cho đến khi bóng dáng khuất trên hành lang, Nghê Sơ Tuyết mới siết chặt đôi tay nhỏ bé, gấp đến mức không yên lòng.
“Ba, con có thể về trước không?” Nghê Sơ Tuyết hỏi ba mình.
Cố Minh Phàm đã sớm nhìn ra tâm tư của con gái, ông gật đầu cười nói: “Đương nhiên có thể, Sơ Tuyết con đuổi theo Hạng tiên sinh đi!”
Mặt Nghê Sơ Tuyết không khỏi đỏ lên, ba thế nhưng lại nhìn rõ ý nghĩ trong lòng cô như vậy? Nhưng mà cô bắt chấp tất cả liền nhanh chóng nâng váy chạy ra cửa.
Anh hẳn là chưa có rời đi! Hẳn là vẫn còn ở dưới lầu đi”
Nghê Sơ Tuyết gấp đến độ khẩn cấp nhắn thang máy, lúc đi vào thang máy cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm số tầng trên bản điện tử, tim không ngừng đập gia tốc.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Nghê Sơ Tuyết lập tức nhất váy chạy ra ngoài, giống như nàng công chúa nữa đêm đánh rơi giày, một thân lễ phục đỏ, mái tóc dài khẽ bay lộ ra gương mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi môi mọng nước cùng đôi mắt đầy lo lắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...