Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
“Mẹ, mẹ nghe lời bố con đi, tuyệt đối không được làm theo tính tình của mình, cách kia của mẹ bây giờ không dùng được.
”
Hai bố con khi nãy còn tranh cãi ngất trời, bây giờ lại đứng cùng một chiến tuyến.
Bách Tuyết không tin, gọi điện thoại cho Vương Dĩnh Chi, phát hiện điện thoại tắt máy, mới phát hiện được con trai mình nói có lý.
“Bà ta không nhận điện thoại của tôi.
”
Thịnh Hải gọi cho Thịnh Giang, cũng biểu hiện tắt máy tương tự.
Một người tắt máy thì còn có thể là điện thoại hết pin, hai người đều tắt máy thì rõ ràng là không muốn để bọn họ tìm được.
“Mẹ đi chung cư tìm.
” Bách Tuyết đứng ngồi không yên trong nhà, cầm áo khoác lên, cao giọng hô hào tài xế chuẩn bị xe, ra cửa.
Hai bố con Thịnh Hải không yên lòng cũng cùng đi ra ngoài, một nhà ba người đến nhà mới của Vương Dĩnh Chi, nhấn chuông cả nửa ngày cũng không ai trả lời.
“Xong rồi.
”
Thịnh Hải tựa trên vách tường hành lang, trong lòng lạnh ơi là lạnh.
“Tôi đến nhà mẹ bà ta tìm, hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được.
” Bách Tuyết vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đến nhà mẹ đẻ của Vương Dĩnh Chi tìm.
Bà ta từng đến nhà mẹ đẻ của Vương Dĩnh Chi, mà còn không chỉ một lần.
“Mẹ, mẹ chờ con một chút.
”
Trong lòng Thịnh Dự Khải ôm một tia hi vọng, đuổi theo, Thịnh Hải lại về nhà chờ.
Một tiếng sau.
Hai mẹ con ủ rũ trở về, ông ta không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào: “Không tìm được người? Chờ xem đi, sáng mai trang đầu đề của tạp chí kinh tế và tài chính nhất định sẽ có liên quan đến chuyện này.
Bách Tuyết không vung được lửa giận đầy mình, chỉ có thể chửi mắng trong lòng!
Thịnh Hải đoán đúng— tin tức quả nhiên đưa tin chuyện bà lớn và bà hai nhà họ Thịnh vì chuyện chia hoa hồng mà bé nhau!
Chỉ là tốc độ phát triển của chuyện này nhanh hơn ông ta dự đoán, đồng thời nghiêm trọng hơn.
Không cần đợi đến ngày thứ hai, hai tiếng sau thôi.
Vương Dĩnh Chi mà bọn họ tìm khắp nơi không được đã xuất hiện trên TV khóc chảy nước mắt nước mũi mà kể lể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...