“Sơ Tuyết, sau này ba kết hôn với một người dì, chúng ta đã ở bên nhau, bầu bạn cho đến bây giờ.
Bà ấy là một người rất tốt.
Tối nay, ba sẽ giới thiệu hai người với nhau, được không con?” Cố Minh Ohàm cũng đề cập đến hoàn cảnh gia đình hiện tại của mình.
Nghê Sơ Tuyết vui vẻ gật đầu: “Dạ được.”
Hai ba con ngồi trên ghế sofa tâm sự cùng nhau, cả hai đều rất quan tâm đến cuộc sóng của đối phương.
Cố Minh Ohàm cũng thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cô đã thi vào đại học tốt và hiện đã tốt nghiệp.
Ngay lúc này, trong một tòa nhà thời trang ở trung tâm thành phố, một buổi trình diễn thời trang tầm cỡ thế giới đang được chuẩn bị rằm rộ, buồi biểu diễn sắp được diễn ra, mà lúc này ở phía sau sân khấu mọi người đều đang loạn cào cào.
Tưởng Hân Vy tham gia buỏi biểu diễn này với tư cách là người mới, nhưng hôm nay cô lại bình tĩnh đến lạ thường, không hề lộ ra vẻ lo lắng và hoảng sợ của người mới, mà trang phục của cô cũng rất được người mẫu yêu thích, bọn họ không ngừng bàn tán về chúng.
Tưởng Hân Vy cũng rất có tầm nhìn xa, cô chú ý đến từng chỉ tiết một, đạt được thành công ở mọi phương diện.
Lúc này khách vẫn chưa vào chỗ ngồi, nhưng hầu hết đều đã đến rồi, bọn họ đều đang ngồi ở một quán cà phê gần đó.
Hạng Kình Hạo lơ đãng nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lâu lâu lại ngây người nhìn về phía toà nhà thời trang ở đối diện.
Đột nhiên, anh nhớ đến điều gì đó, anh cần thận lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, mở hộp ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, dưới ánh mặt trời chiếc nhẫn phản chiếu màu sắc sặc sỡ.
Đôi môi mỏng của anh nở một nụ cười mong đợi, anh hy vọng cô sẽ thích bất ngờ của anh dành cho cô.
Mặc dù Hạng Kình Hạo vẫn còn mắt trí nhớ, vẫn chưa phục hồi được ký ức, nhưng anh biết Tưởng Hân Vy là người duy nhát trong trái tim anh ấy, không có thứ gì có thể lay chuyển tình cảm này.
Vậy nên, anh muốn cưới cô về bên mình càng sớm càng tốt, để cô ở bên cạnh anh cả ngày lẫn đêm.
Đây là chiếc nhẫn kim cương để cầu hôn mà tối qua anh đã tìm kiếm ở tất cả các cửa hàng trang sức trong thành phố.
Anh sẽ lên sân khấu để cầu hôn khi Tưởng Hân Vy chuẩn bị hạ màn.
Hạng Kình Hạo hơi hồi hộp, thậm chí nhịp tim của anh cũng có chút nhanh, anh chưa thông báo chuyện này với ba mẹ mình, cũng không tiết lộ với bất kỳ ai.
Hạng Kình Hạo xem thời gian, đã gần hai giờ, buổi biểu diễn ở bên kia sắp bắt đầu, anh tao nhã đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê, máy vệ sĩ lập tức đi theo ở hai bên bảo vệ anh.
Hạng Kình Hạo bước vào trong buổi biểu diễn, hôm nay cũng có rất nhiều minh tinh, các thiên kim của các gia tộc có tiếng, các tín đồ thời trang đến đây.
Bóng dáng của anh lại đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt của những người phụ nữ kia dõi theo bóng dáng của anh, mà ánh mắt của người đàn ông trở thành tiêu điểm này dường như không hề để ý đến mọi thứ xung quanh, anh một lòng chỉ muốn nhìn thấy tài năng của người phụ nữ phía sau hậu đài kia.
Anh tin rằng cô chắc chắn sẽ thành công, vậy nên hôm nay, anh muốn giúp cho cô bội thu trong cả sự nghiệp và tình yêu của mình, muốn cho cả thế giới biết rằng, anh muốn lấy cô làm vợ.
Mà Tưởng Hân Vy đang bận rộn trong hậu đài lúc này lại không hề biết hôm nay có bắt ngờ gì đang chờ đợi cô.
Bên dưới khán đài, những người đến buổi biểu diễn này đều là người trong ngành thời trang, ngoài ra còn có rất nhiều người nổi tiếng trong ngành thời trang ở nước ngoài, họ đến đây thứ nhất là vì thưởng thức thời trang, thứ hai nữa là họ cũng muốn tuyển người có năng khiếu thiết kế.
Tưởng San cũng ở bên dưới khán đài, bà đã mời một vài người bạn trong giới thời trang đến, bọn họ gặp gỡ, cùng nhau nói chuyện, chờ đợi chương trình bắt đầu.
Ở hàng ghế đầu đối diện với bà, bà nhìn thấy Hạng Kình Hạo, Hạng Kình Hạo cũng nhìn thấy bà, bà vẫy tay chào anh.
Tưởng Hân Vy cũng rất thích cậu trai trẻ này, từ anh, bà nhìn thấy một người đàn ông rất kiên trì mà cũng rất hết lòng trong chuyện tình cảm.
Bà vẫn đang chờ anh và Tưởng Hân Vy cùng nhau kết quả lành đây này”
Ở phía sau sân khấu, Tưởng Hân Vy đứng ở chính giữa, xung quanh cô là những người mẫu đã trang điểm và mặc xong trang phục, chuẩn bị lên sân khấu, cô chăm chú chỉnh sửa lại sắc thái cho trang phục.
Tưởng Hân Vy bận bịu xong, cuối cùng cũng có thời gian uống một tách cà phê, cô cầm ly cà phê, rời khỏi hậu trường ồn ào, vào ngồi trong một sảnh nhỏ bên cạnh.
Khó có thể thưởng thức một tách cà phê trong lúc bận rộn như vậy.
Cô nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là buổi biểu diễn của cô sẽ bắt đầu.
Đây là buổi diễn đầu tiên trong đời của mình, cô tất nhiên rất khẩn trương, nhưng đã đến lúc này rồi cô chỉ có thể bình tĩnh chờ đợi kết quả.
Giờ phút này, cô nghĩ đến phía trước sân khấu còn có một người đàn ông đang theo dõi buổi diễn của mình, trong lòng cô có chút chờ mong, chờ đến buổi diễn tiếp theo là cô có thể đi tìm anh rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...