Dứt lời, ông vẫn không thể kiềm được lại nhìn cô gái trẻ này, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được khiến ông sửng sót.
Cố Minh Ohàm đưa bọn họ đến phòng tiếp khách trên tầng 3.
Sau khi mời hai người Hạng Bạc Hàn vào trong, ông liền đóng cửa lại.
“Hạng tiên sinh, tôi nghe nói công ty ngài đang có một hạng mục quyên góp từ thiện, không biết liệu công ty chúng tôi có thể giúp gì cho ngài không?” Cố Minh Ohàm khách sáo hỏi.
Nghê Sơ Tuyết nghe vậy thì kinh ngạc nhìn về phía Hạng Bạc Hàn, hóa ra anh có thể hẹn gặp mặt ba là vì anh có dự định đầu tư từ thiện? Hay hoàn toàn chỉ đơn thuần là vì cô mới quyết định làm điều này?
Trong lòng Nghê Sơ Tuyết đã rất sốc và tội lỗi, anh đã giúp cô quá nhiều rồi.
“Không sai, trong tay tôi có một quỹ từ thiện, tôi muốn quyên góp nó qua tay của ngài.”
“Hạng tiên sinh, xin cậu yên tâm giao nó cho tôi.
Tôi sẽ làm cho từng xu một đều dùng cho việc cần thiết, sẽ không bao giờ phụ lòng tốt của cậu trong việc từ thiện.” Cố Minh Ohàm rất hào hứng nói.
Hạng Bạc Hàn gật đầu, tiếp sau đó, anh nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh mình và nói với Cố Minh Phàm: “Cố tổng, tôi còn muốn nói với ông một chuyện nữa.”
“Mời cạu nói.” Cố Minh Phàm lắng tai nghe, nhưng ánh mắt của ông đã chuyển sang cô gái bên cạnh anh, thậm chí ông còn có chút kinh ngạc, tại sao cô gái này vừa gặp ông thì đã đỏ cả mắt? Hơn nữa, gương mặt quen thuộc này khiến ông nhớ đến một người cũ.
“Sơ Tuyết, em muốn tự mình nói hay là để tôi nói thay em?” Hạng Bạc Hàn ôn nhu hỏi.
Cố Minh Ohàm vừa nghe tháy đã lập tức kinh ngạc hỏi: “Vị tiểu thư này tên là Sơ Tuyết sao?”
“Đúng vậy! Con tên là Nghê Sơ Tuyết.” Nghê Sơ Tuyết gật đầu lia lịa, nước mắt tiếp tục lưng tròng trong mát.
Tại sao ba lại ngạc nhiên như vậy? Ông có biết đến sự tồn tại của cô không?
Biểu cảm của Cố Minh Phàm ngay lập tức thất thần, ông lầm bảm: “Nghê Sơ Tuyết…”
Đối với ông, đây là một chuyện từ rất lâu rồi! Bà ấy họ Nghê, bà ấy nói rằng đứa con mà bà ấy sinh ra được đặt theo họ của bà ấy, con bé tên là Nghê Sơ Tuyết.
Hạng Bạc Hàn thấy Cố Minh Phàm nghe thấy cái tên Nghê Sơ Tuyết lại thất thần như vậy, anh cũng không giấu giếm mà nói thẳng: “Cố tổng, Sơ Tuyết là con gái ruột của ông.”
Cố Minh Phàm đang thầm suy tư phỏng đoán thì trực tiếp bị câu nói của anh làm cho vui mừng khôn xiết.
Ông không dám tin nhìn về phía Nghê Sơ Tuyết, nói với giọng run rầy: “Cái gì? Con thật sự là con gái của ba sao? Là con gái của Nghê Âm sao?”
“Nghê Âm có phải là tên của mẹ con không?” Nghê Sơ Tuyết đến bây giờ mới biết tên của mẹ mình.
“Đúng vậy, bà ấy là mẹ của con, còn ba… ba là ba của con…”Cố Minh Phàm không ngờ rằng đến lúc về già mới biết được mình có một đứa con gái vẫn còn sống trên đời.
Ông tưởng năm đó đứa trẻ đã biến mắt trong hồ nước lạnh giá cùng với Nghê Âm.
“Ba!” Nghê Sơ Tuyết cuối cùng cũng lên tiếng gọi ông.
Cố Minh Phàm kích động mừng rỡ bước tới, Nghê Sơ.
Tuyết cũng đứng dậy, hai ba con ôm chằm lấy nhau.
“Con ơi, con vẫn còn sống, con vẫn còn sống…” Cố Minh Ohàm vì quá kích động mà bật khóc, đây là niềm vui bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời của ông.
.
Truyện Tiên Hiệp
“Con được mẹ gửi đến trại trẻ mồ côi, sau đó được ba mẹ nuôi nhận nuôi và lớn lên ở nước ngoài.
Lần này con về nước để tìm lại thân thế của mình.” Nghê Sơ Tuyết nuốt nước bọt nói, mặc dù mẹ đã mắt nhưng có thể gặp được ba, cô cũng đã rất hạnh phúc.
*Con ơi…Ba có lỗi với con, ba có lỗi với hai mẹ con…”
Giọng Cố Minh Phàm khàn đi, ánh mắt đầy hổ thẹn áy náy.
Hạng Bạc Hàn ở bên cạnh thấy bọn họ thâm tình nhận nhau như vậy, cũng thật lòng mừng cho Nghê Sơ Tuyết, ít ra còn có một người khác yêu thương và quan tâm đến cô.
Cố Minh Ohàm lúc này cũng rơm rớm nước mắt, hai mắt đỏ hoe, ông nghẹn ngào nhìn chăm chú Nghê Sơ Tuyết, ông chắc chắn rằng đây chính là con gái của mình.
Không ngờ rằng đứa trẻ năm đó vẫn còn sống, đây rõ ràng là món quà mà thượng đề ban cho ông.
“Sơ Tuyết, con ở nước ngoài sống có tốt không?” Cố Minh Phàm kích động hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...