Trên mặt Nghê Sơ Tuyết lộ ra một chút mát mát, cô tràn đầy hi vọng đến đây, hiện tại chỉ còn sự mắt mát.
Hạng Bạc Hàn nhìn khuôn mặt thất vọng của cô gái bên cạnh, anh không khỏi hỏi lại: “Lý viện trưởng, bà thật sự không còn manh mối nào khác có thể cung cấp cho chúng tôi hay sao?”
Dù sao tuổi của Lý Ngọc Mai cũng đã lớn, trong trí nhớ của bà cũng có chút mơ hồ, bà suy nghĩ một hồi nói: “Lát nữa tôi vào trong nhà kho tìm thử, xem xem có thứ gì có thể chứng minh được thân phận của Sơ Tuyết hay không.”
“Con có thể ở đây đợi mẹ.” Nghê Sơ Tuyết sót ruột nói.
“Đồ trong nhà kho quá nhiều, việc tìm kiếm có chút phiền phức, trong phút chốc sẽ không tìm thấy đâu, cho mẹ chút thời gian!” Lý Ngọc Mai nói.
Hạng Bạc Hàn nói xong, anh nói với trợ lý đứng ở ngoài cửa: “Đưa tôi một tờ chỉ phiếu.”
Trợ lý đó lập tức lấy chỉ phiếu từ trong túi công văn, Hạng Bạc Hàn cầm lấy chỉ phiếu và bút, ngón tay thon dài viết lên trên một dãy số, ký tên của anh rồi xé ra đưa cho Lý Ngọc Mai: “Đây là chút tâm ý tôi thay mặt cho Sơ Tuyết tặng cho cô nhỉ viện, mong bà nhận lấy.”
Lý Ngọc Mai kinh ngạc nhìn, các hoạt động của cô nhỉ viện quả thực có chút khó khăn, bà đưa tay ra nhận, nhìn dãy số bên trên lập tức kinh ngạc, số tiền quyên góp bên trên là 2 triệu.
“Cảm ơn Hạng tiên sinh, tôi thay mặt cho toàn thể những đứa trẻ ở đây, cảm ơn cậu và Sơ Tuyết tiểu thư.” Lý Ngọc Mai vui mừng rơi nước mắt.
Trong lòng Nghê Sơ Tuyết cũng cảm động, cô nhìn Hạng Bạc Hàn cảm kích lên tiếng: *Cảm ơn chú Hạng.”
Hạng Bạc Hàn mỉm cười: “Chỉ là bày tỏ chút tâm ý.” Nói xong, quay sang nói với Lý viện trưởng: “Vậy làm phiền bà tìm đồ cũ liên quan đến Sơ Tuyết.”
“Được!”
“Con để lại số điện thoại.” Nghê Sơ Tuyết nói xong, cầm bút trên bàn ghi số điện thoại của cô lên giấy: “Viện trưởng, nếu như mẹ có tin tức gì, gọi điện cho con có được không?”
“Được! Mẹ nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra.” Lý Ngọc Mai gật đầu.
Hạng Bạc Hàn nói với Nghê Sơ Tuyết: “Chúng ta về thôi!”
“Vâng!” Nghê Sơ Tuyết đáp lời, Lý Ngọc Mai tiễn họ lên xe, nhìn chiếc xe của bọn họ đi xa, vừa kích động vừa cảm kích, điều này đối với cô nhi viện mà nói, là một khoản giúp đỡ rất lớn!
Hơn nữa vị tiên sinh này, vừa ra tay liền 2 triệu!
Trên xe của Hạng Bạc Hàn, Nghê Sơ Tuyết có chút trầm mặc, cô nghĩ, hi vọng có thể tìm thấy ba mẹ cô cực kỳ mong manh.
Cả đời này cô cũng không thể tìm thấy ba mẹ ruột của mình.
“Nếu như em thật sự hi vọng tìm thấy bọn họ, tôi có một cách.” Hạng Bạc Hàn trầm giọng nói.
“Cách gì ạ?”
“Thông qua các phương tiện truyền thông, đem sự việc của năm đó đăng lên, đối với những người đến nhận người thân, dùng cách xét nghiệm DNA để xác thực quan hệ của bọn họ.” Hạng Bạc Hàn đề nghị, Nghê Sơ Tuyết bây giờ đã lớn lên khỏe mạnh, không còn là đứa trẻ bệnh nặng năm đó nữa, tin rằng ba mẹ cô chắc chắn sẽ xuất hiện.
Nghê Sơ Tuyết ngược lại chưa từng nghĩ sẽ làm vậy, thứ nhất, vốn dĩ sức lực yếu kém cô còn không có tài nguyên về phương diện này, thứ hai, cô tìm người thân chỉ vì muốn hoàn thiện một phần mong nhớ của bản thân.
Nhưng cô thật sự rất muốn biết ba mẹ ruột là người như thế nào, điều này chấp niệm trong lòng cô rất lâu.
*Có thể chứ?” Nghê Sơ Tuyết vội vàng hỏi.
“Tất nhiên là có thể! Chỉ là cần chút thời gian, em có nguyện ý ở lại đây chờ không?” Hạng Bạc Hàn hỏi.
“Vậy chú Hạng ở đây bao lâu?” Nghê Sơ Tuyết hiếu kỳ hỏi.
“Khoảng nửa năm!” Hạng Bạc Hàn quyết định chuyển trụ sở về nước, gia tộc anh cũng chuyển về đây, cho nên anh sẽ ở đây trong thời gian dài.
“Nếu như em ở đây, có làm phiền đến chú không?” Nghê Sơ Tuyết có chút không yên lòng hỏi.
Hạng Bạc Hàn nghe ngữ khí của cô là tình nguyện ở lại, anh xong môi cười: “Em có thể phiền cái gì? Em nguyện ý ở lại, tôi sẽ sắp xếp tất cả cho cuộc sống của em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...