Mị Lạp đi theo Kình Hạo vào trong vườn hao, trong hoa viên an tĩnh, đèn đuốc sáng sủa, mùi hoa đêm bay tới, khiến người ta thích thú.
Mi Lạp có hơi thẹn thùng đi theo Hạng Kình Hạo, cô ta cảm thấy Hạng Kình Hạo đã mềm lòng, có phải đã áy náy với cô ta?
“Mi Lạp, chuyện này, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận trước, cô về trước đi, động viên ba mẹ cô để chuyện này bình tĩnh lại.”
Hạng Kình Hạo đứng trước mặt Mị Lạp, giọng điệu cũng nhẹ đi vài phần.
Ánh mắt Mị Lạp sáng ngời: “Thật sao? Vậy anh có thể để Tưởng Hân Vy rời khỏi nhà anh không, em không thích cô ta.”
Mị Lạp đúng là được voi đòi tiên, nghĩ là địa vị của cô ta trong lòng Kình Hạo có thể so sánh với Tưởng Hân Vy sao.
Gương mặt đẹp trai của Hạng Kình Hạo trầm xuống: “Cô ấy là khách quý của tôi.”
Mị Lạp cắn môi đỏ, chỉ có thể nhượng bộ: “Được rồi, anh Kình Hạo, em rất thích anh, rất thích anh đáy.”
“Cô về trước đi, có gì mai nói sau.” Hạng Kình Hạo nói xong thì xoay người đưa cô ta về phòng khách.
Mị Lạp thôi khóc, trong mắt còn có vẻ vui mừng, đêm nay làm ra màn kịch này cũng đã kết thúc được rồi.
Lúc này ở trên cầu thang, Nghê Sơ Tuyết và Hạng Bạc Hàn đi tới, Nghê Sơ Tuyết vui vẻ đi tới cạnh ba mẹ: “Ba, mẹ, con có chuyện muốn bàn với ba mẹ.”
“Chuyện gì?” Khắc Hy Á ngạc nhiên.
“Con muốn về nước Z một chuyến với chú Hạng, con muốn về tìm thân thế của con, được không?” Nghê Sơ Tuyết xin ba mẹ, ánh mắt có vẻ chờ đợi.
Khắc Hy Á và Hán Sâm nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ đồng ý, bọn họ không có cơ hội đưa cô về.
Bây giờ Thất gia họ Hạng chịu giúp, họ đương nhiên đồng ý.
Khắc Hy Á nhìn Hạng Bạc Hàn: “Hạng tiên sinh, cảm ơn cậu tìm gia đình giúp Sơ Tuyết.”
“Không cần khách sáo, dễ thôi, tôi vừa hay có hạng mục bên đó.” Hạng Bạc Hàn hơi cười.
Mị Lạp ở cạnh nhíu mày, sao Hạng Bạc Hàn đẹp trai nghiêm túc này lại tốt với em gái vậy? Còn tự mình dẫn em gái về nước tìm người?
“Ba mẹ, mọi người đồng ý ạ?” Nghê Sơ Tuyết rất kích động cũng rất cảm kích.
“Đương nhiên, ba mẹ đã nói rồi, con có thể làm bắt kì việc gì.” Hán Sâm gật đầu yêu chiều.
Mị Lạp thầm cắn môi, tình yêu của ba mẹ dành cho cô ta lại kém xa người ngoài, điều này cô ta bất mãn lâu rồi.
“Tôi định tuần sau đi, đến lúc đó Sơ Tuyết chuẩn bị chút, đi cùng tôi.” Hạng Bạc Hàn lên tiếng.
“Được, tôi sẽ chuẩn bị giúp con bé.” Khắc Hy Á nói xong, nhìn về phía Mị Lạp: “Mị Lạp, chúng ta về trước thôi.”
“Vâng.” Tâm trạng Mị Lạp tốt hơn nhiều, hai vợ chồng Khắc Hy Á chào hỏi với hai người họ Hạng.
Ánh mắt Sơ Tuyết nhìn vào người Hạng Bạc Hàn, trước khi đi, chào hỏi anh một lượt.
Cô mặc cả cây dạ phục màu xanh lục, như thể yêu linh nhỏ đi theo ba mẹ rời phòng khách.
Cả nhà Khắc Hy Á đi rồi, ánh mắt Hạng phu nhân nhìn về phía con trai: “Kình Hạo, mẹ thấy lúc Mị Lạp đi, tâm trạng tốt hơn nhiều, con nói gì với con bé?”
“Ba, mẹ, chuyện Mị Lạp nói trên bàn ăn chỉ là nói dối.
Con và cô ta chưa từng thân mật.” Hạng Kình Hạo nói với ba mẹ, anh không mong họ hiểu lầm.
“Vậy sao Mị Lạp lại khóc như thế?” Hạng Tư Niên có hơi khó hiểu.
Hạng Bạc Hàn nói đỡ cho cháu: “Đó là vì Mị Lạp thích Kình Hạo, muốn lợi dụng áp lực của trưởng bối để Kình Hạo qua lại với cô ta.
Kình Hạo mắt trí nhớ cũng không có quan hệ gì với cô ta.”
Hai vợ chồng họ Hạng không dám tin, suýt nữa đã tin nhằm.
“Con từng hỏi Mị Lạp, thời gian con ở với cô ta, cô ta bảo là ở tiệc sinh nhật của ông nội hai năm trước.
Cô ta bảo ở với con cả đêm, thế nhưng con hỏi qua Sơ Tuyết, cô bé nhớ rất kỹ, đêm hôm đó Mị Lạp về nhà lúc 10 giờ.
Hơn nữa tức giận cả đêm, có thể nói cô ta nói dối.”
“Đêm đó con có hơi say, ba đã bảo người đưa con về phòng, sao Mị Lạp lại ở đó?” Hạng Tư Niên nhớ lại.
“Chắc là sau đó cô ta mở cửa đi vào, bị con cự tuyệt.”
Hạng Kình Hạo cau mày: “Nói chung, chuyện này con sẽ xử lý với Mị Lạp.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...