“Mọi người nhất định đừng nói ra, chị em không thích em nói chuyện chị ấy, em sợ sẽ bị mắng.” Nghê Sơ Tuyết khẩn cầu.
“Cô yên tâm, chuyện chúng ta nói ở đây sẽ không nói ra ngoài, cũng không làm khó dễ cô.” Hạng Bạc Hàn an ủi.
Hạng Kình Hạo nghĩ hai năm trước, đêm sinh nhật ông nội, đêm đó là thời gian họ ở cạnh nhau theo lời Mị Lạp.
“Sơ Tuyết, đừng lo lắng, bọn anh không có ý gì khác, chỉ là muốn biết chuyện cũ của chị em, dù sao anh cũng mắt trí nhớ rồi.” Hạng Kình Hạo an ủi một câu.
“Được, em biết rồi, em sẽ nói cho mọi người.” Nghê Sơ Tuyết gật gù.
“Anh đã từng hỏi chị của em, cô ta bảo hai năm trước trên tiệc sinh nhật của ông anh, bọn anh ngủ ở khách sạn một đêm, hôm đó chắc em cũng có mặt.”
Nghê Sơ Tuyết có trí nhớ không tệ, cô trừng mắt, lập tức nghĩ lại chuyện hôm đó.
Cô có ký ức rất sâu với chuyện Hạng gia, mà đêm tiệc sinh nhật ôm đó rõ ràng trước mắt cô.
Thật sự hoành tráng khách mời vô só.
Cô gật đầu: “Nhớ ạ, tiệc sinh nhật của ông anh em cũng có mặt.”
“Tối đó, em thấy anh và chị gái em có ở cùng nhau không?
Hay là tối đó chị em có về nhà ngủ không?” Ánh mắt Hạng Kình Hạo lấp lánh nhìn cô, khắc chế sự căng thẳng trong lòng.
Tất nhiên Nghê Sơ Tuyết ở đó thì cô sẽ biết một vài điều.
Lúc này Nghê Sơ Tuyết cũng cẩn thận nghĩ lại chuyện đêm hôm đó, cô nghĩ lại chị gái rất vui vẻ, ăn mặc rất đẹp, như công chúa dự tiệc.
Còn cô bình thường vẫn đi cùng ba mẹ, nhưng tối hôm đó có xảy ra một chuyện, đó là lần chị cô nổi giận nhất từ khi cô còn bé tới giờ.
“Em nhớ tối hôm đó, chị em về nhà, tâm trạng rất tệ.”
“Tầm máy giò cô ta về?” Hạng Kình Hạo căng thẳng hỏi, mong Nghê Sơ Tuyết nhớ ra càng nhiều.
“Em thường nghỉ đúng giờ, lúc đó hình như tầm 10 giờ.
Lúc em nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy chị em về, sau khi về thì ném đồ trong phòng, tiếng rất to, cũng khóc rất to.”
Hạng Kình Hạo và Hạng Bạc Hàn nhìn nhau, lập tức đoán ra Mị Lạp nói dối, mà Mị Lạp này bảo đêm đó họ ở với nhau, thế mà cô ta lại về nhà, tâm trạng còn rất tệ, thé thì chắc chắn không xảy ra chuyện gì.
“Thật sao? Em chắc chắn là tối hôm sinh nhật ông anh?”
Hạng Kình Hạo hỏi lại một lần.
“Vâng, đúng là tối đó.
Em nhớ, ba mẹ em cũng nhớ, chị gái đã làm hỏng cả phòng mà.” Nghê Sơ Tuyết gật gù, xác.
nhận.
“Sơ Tuyết, cảm ơn em.
Những tin tức của em là rất quan trọng với anh.” Hạng Kình Hạo thật sự rất cảm kích.
Nếu như Nghê Sơ Tuyết nói cô ta về tầm 10 giờ, vậy là lúc.
tiệc rượu kết thúc, vì vậy, anh và Mị Lạp vốn không thể xảy ra quan hệ.
“Vậy cô có biết vì sao chị cô lại tức giận như vậy, ném đồ không?” Hạng Bạc Hàn nhìn cô gái bên cạnh, bỗng thấy xót xa cho địa vị ở nhà của cô.
Nghê Sơ Tuyết nghĩ kĩ lại chuyện đêm đó, cô gật gù: “Hình như tối đó chị tỏ tình với anh Kình Hạo nhưng bị anh Kình Hạo từ chối.
Chị ấy bảo rất thích anh, còn bảo anh không thích chị ấy, chị ấy rất buồn, còn bảo sẽ không bỏ qua.”
Nói xong, trong mắt Nghê Sơ Tuyết có phần áy náy, cô làm chuyện có lỗi với Mị Lạp rồi.
Hạng Kình Hạo nghe tới đó, nỗi lo trong lòng anh đã biến mắt hét, tất cả là lời nói dối của Mị Lạp.
“Cảm ơn em Sơ Tuyết.” Hạng Kình Hạo đứng lên, lời nói của Nghê Sơ Tuyết quá quan trọng.
Hạng Kình Hạo nói với chú nhỏ: “Chú nhỏ, phiền chú chăm sóc Sơ Tuyết, cháu về phòng.”
Hạng Bạc Hàn gật đầu: “Đi đi.”
Hạng Kình Hạo bước nhanh, mở cửa ra ngoài.
Anh về phòng ngủ, Tưởng Hân Vy đang chờ kết quả từ anh, cô đi qua, đáy mắt Hạng Kình Hạo lộ ra nụ cười thanh thản: “Hỏi rõ rồi, Mị Lạp nói dối, anh và cô ta không có quan hệ gì.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...