“Tôi muốn cứu con chim nào này! Không đặt nó về tổ nó sẽ không gắng gượng nổi mắt.
Cho dù chim mẹ quay về cũng không cứu được nó.” Giọng nói của Nghê Sơ Tuyết có vẻ vô cùng lo lắng, như thể sinh mạng của con chim non đó rất quan trọng vậy.
Hạng Bạc Hàn cảm thấy cô gái này thật thú vị.
Anh quan sát, khả năng leo trèo của Sơ Tuyết rất giỏi.
Mặc dù ban đầu khi mới ôm cái cây leo lên cô có chút chật vật tìm chỗ giẫãm chân nhưng cuối cùng vẫn leo lên đường.
Con chim non bám trên cành cây, vẫn đang kêu liên hồi, rất đáng thương.
Nghê Sơ Tuyết cắn môi, vừa tìm một cành cây chắn chắn để tới chỗ con chim non.
Đột nhiên, con chim non bị dọa sợ, móng vuốt trượt đi, nó cố gắng đập đôi cánh còn chưa mọc lông của mình…
“Cần thận!” Nghê Sơ Tuyết hoảng hốt thốt lên, cố gắng đưa tay ra đỡ nó.
Cánh tay còn lại đang bám lên thân cây cũng thuận thế mà buông ra.
“Cẩn thận!” Hạng Bạc Hàn không ngờ cô lại liều mạng vì một con chim non như thế.
Không để ý tới an nguy của bản thân cũng phải đỡ được con chim.
“A…” Nghê Sơ Tuyết hoảng hốt hét lên, bây giờ cô mới nhận ra mình chuẩn bị rơi từ cành cây cao hai mét xuống.
“Rầm” một tiếng, cuối cùng cô vẫn ngã xuống thật.
May là bên dưới là bãi cỏ, tư thế có chút khó coi.
Hạng Bạc Hàn không để ý tới lùm cây um tùm trước mặt, anh sải dài bước chân, vội đi vào lùm cây.
Nhìn thấy cô gái đang nằm sắp trên mặt đất, trông rất chật vật, anh không khỏi sốt sắng.
Cô gái kia rơi từ trên cây xuống, khuôn mặt tái nhọt, từ từ mở bàn tay mình ta.
Con chim non kia không hề bị thương, đang kêu liên hồi.
“May là em không sao.” Nghê Sơ Tuyết thở ra một hơi, nhẹ nhõm.
Nhưng lưng cô thì lại bị đau, mông tê rần, vậy mà cô không hề để ý.
“Có người nào ngốc nghéch như cô không hả?” Hạng Bạc Hàn nhíu mày khẽ trách.
Nghê Sơ Tuyết đứng dậy, đặt con chim xuống đất, phủi váy rồi cười hì hì: “Tôi không sao, yên tâm đi! Da của tôi dày lắm, ngã cũng không đau.”
Nói rồi, cô cúi xuống nhìn con chim nhỏ: “Để chị đưa em về nhà nhé, không được nghịch ngợm chạy ra ngoài nữa đấy.”
“Cô còn định trèo lên nữa sao?” Hạng Bạc Hạ híp mắt, cô gái này bị ngã rồi mà vẫn không biết sợ ư?
“Tất nhiên rồi! Cũng không thể để nó ở đây chờ chết được!”
“Cô để nó ở đây đi, lát nữa tôi sẽ bảo người giúp việc đem nó về tổ.” Hạng Bạc Hàn không muốn cô lại bị ngã thêm lần nữa, dù sao cô cũng là khách.
“Không cân đâu, tôi làm được.” Nghê Sơ Tuyêt muôn cứu con chỉm non này tới cùng.
“Cái đó… anh này, anh có thể giúp tôi cầm con chim này không, để tôi leo lên.” Nghê Sơ Tuyết nhờ vả.
Hạng Bạc Hàn nhìn cơ thể gầy gò của cô, nhíu mày nói: “Tôi có thể dùng cách khác đưa cô lên.”
“Hả?”
Nghê Sơ Tuyết trừng mắt nhìn lại, không hiểu ra sao.
Hạng Bạc Hàn đi tới gần cái cây, nói với cô: “Lại đây.”
“Hả.” Nghê Sơ Tuyết tới chỗ anh, Hạng Bạc Hàn liền cúi người xuống, ra hiệu bé cô lên, để cô trèo lên đặt chim non vào tổ.
Nghê Sơ Tuyết hiểu ra, cách của Hạng Bạc Hàn là để anh bế cô lên.
Nghê Sơ Tuyết đỏ mặt, thật xấu hổ! Cô cảm nhận được cánh tay Hạng Bạc Hàn rất khỏe, bề cô lên cũng không hề khó khăn.
“Cảm ơn anh.” Nghê Sơ Tuyết nói rồi, càm con chim non, một tay bám vào cây, trèo lên trên.
Đền tổ chim, cô đặt con chim non vào.
Trong tổ còn có hai con chim non đang kêu, Nghê Sơ Tuyết mỉm cười: “Các em ấy! Không được chạy lung tung, đợi tới khi cánh cứng cáp rồi bay!”
Nói xong, Nghê Sơ Tuyết lại bám vào thân cây trèo xuống.
Vừa bám vào, cô liền nhìn thấy bên cạnh có một con sâu lông màu xanh trông rất đáng sợ.
“A…” Nghê Sơ Tuyết lập tức phủi tay, hoảng hốt đến mức mắt thăng bằng, loạng choạng suýt thì lại bị ngã.
Hạng Bạc Hàn luôn quan sát Nghê Sơ Tuyết, không ngoài dự liệu của anh, cô bé này lại sắp bị ngã rồi.
Không có nhiều thời gian lo lắng, Hạng Bạc Hàn liền giơ tay ra đỡ.
Cô bé kia ngã xuống từ độ cao hai mét, quay mặt về phía Hạng Bạc Hàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...