“Nhà chúng ta có khách, là bạn của Kình Hạo ở nước Z!
Là một cô gái đấy.” Hạng phu nhân nói với chồng mình.
Hạng Tư Niên gật đầu, vẻ mặt giãn ra một chút: “Tôi nhận được điện thoại của Hình Liệt Hàn tiên sinh, cô gái đó là em họ của cậu ấy, trước kia rất thân thiết với Kình Hạo.
Chúng ta phải chăm sóc con bé thật tốt.”
“Chuyện này cứ giao cho con!” Hạng Kình Hạo lập tức giành phần.
Hạng Kình Hạo lên lầu, vào phòng ngủ của mình.
Tưởng Hân Vy vẫn đang nghỉ ngơi, anh lấy một cuốn sách từ trên giá xuống, ngồi ở sô pha đọc sách.
Đang là buổi trưa, phòng ngủ rất yên tĩnh.
Ánh mát Hạng Kình Hạo thỉnh thoảng lại rời khỏi trang sách, nhìn lên cô gái đang ngủ.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, vẻ điềm tĩnh khi ngủ say của cô khiến trái tim anh bồn chồn không yên.
Dường như, có cô ở đây, tâm trạng của anh có thể bình tĩnh lại vậy.
Anh hy vọng, khi anh mắt trí nhớ, cô vẫn sẽ ở bên anh như vậy.
Cùng lúc đó, ở một gia tộc khác thuộc nước R, Mị Lạp về tới nhà, tâm trạng rất tệ.
Vốn dĩ cô ta rất vui vẻ vì đã lừa được Hạng Kình Hạo, trở thành bạn gái của anh.
Nhưng một cô gái lại đột nhiên xuất hiện chen vào giữa, cướp đi toàn bộ sự chú ý của Hạng Kình Hạo.
Điều này khiến Mị Lạp rất tức giận, cô ta không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được.
“Tức chết mất thôi.” Mị Lạp tức giận ném chiếc gối trên ghế sô pha xuống đắt, suýt thì ném trúng một người.
Một cô gái vừa ôm sách vở từ tầng hai bước xuống bị dọa sợ hết hồn, cô ta nhặt chiếc gói lên, đặt lại lên sô pha rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chị, chị sao thế? Tâm trạng không tốt sao?”
Mị Lạp thấy cô gái kia, sắc mặt càng sa sằm xuống, hừ một tiếng, chẳng nói gì thêm.
Cô gái kia mỉm cười nói: “Chị, có muốn ra ngoài giải sầu không.
Em nghe nói có một nhà hàng mới mở rất được…”
Mị Lạp quay lại nhìn cô ta: “Hôm nay em không đi làm sao?”
“Có chứ, bây giờ em phải đi ngay.
Trùng hợp là em làm ở một nhà hàng Tây, đồ ăn không tệ, rất đúng vị.
Chị sẽ hài lòng đấy!” Cô gái kia nói xong còn mỉm cười vẫy tay: “Em đi trước đây.”
“Em ra ngoài tuyệt đối không được nói em là em gái chị, chị chẳng biết giấu mặt vào đâu đâu.” Mị Lạp nói với theo cảnh cáo.
Cô gái kia xoay người lại, thật thà gật đầu: “Chị, yên tâm đi! Em sẽ không nói đâu.”
Nói rồi, cô bước ra ngoài, chào hỏi hai người giúp việc rồi lên xe đi làm.
Hai người giúp việc nhìn nhau, lắc đầu.
Cô gái lớn lên trong gia đình giàu có mà vẫn muốn ra ngoài làm công kiếm tiền? Có lẽ tiền lương cô ấy được trả còn chẳng bằng tiền lương của bọn họ!.
Chap ????ới luô???? có ????ại — ???? rU????????ruy????????.???????? —
Nhưng ai bảo cô ấy là con gái được lão gia và phu nhân nhận nuôi chứ? Không giống Mị Lạp tiểu thư, là con gái ruột.
Mị Lạp cắn môi, ngày càng ảo não.
Cô ta thật sự không hiểu tại sao ba mẹ không sinh em cho cô, mà lại tới nước Z nhận nuôi con gái.
Người ngoài thì mãi vẫn là người ngoài.
Càng lớn cô càng cảm thấy phiền phức.
Trước đây khi mới nhận con bé về, ba mẹ nói để con bé làm bạn với cô, cô thấy con bé chỉ khiến cô tức giận.
Cô em gái nuôi này khiến Mị Lạp buồn phiền là vì, càng lớn cô càng xinh đẹp.
Có khi cả nhà cùng ra ngoài, những người khác không nhìn cô mà lại nhìn cô em gái nuôi này.
Tất nhiên Mị Lạp cũng chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Trong lòng cô chỉ có đại thiếu gia Hạng Kình Hạo giàu có mà thôi.
Những người đàn ông gia cảnh tầm thường, sao có thể lọt vào mắt cô chứ?
Người giúp việc nghe thấy tiếng vứt đồ trong nhà, sợ tới mức không dám vào trong, chỉ đứng trước cửa.
Bọn họ biết rõ tính khí của đại tiểu thư thế nào, động một chút là tức giận.
“Không được, nhất định phải tìm cơ hội đuổi con bé này đi.” Mị Lạp cắn răng, hung hăng nói.
Hạng gia, Tưởng Hân Vy đang ngủ say thì mơ thấy ác mộng.
“Đừng đi… đừng bỏ em lại…” Bàn tay nhỏ của cô hoảng loạn quơ giữa không trung như thể muốn nắm lấy ai đó.
Hạng Kình Hạo lập tức đặt cuốn sách trên tay xuống, nhẹ nhàng gọi cô: “Hân Vy.”
Tưởng Hân Vy nắm tay anh, đặt lên mặt cô, mơ màng cầu xin: “Đừng đi, đừng bỏ em lại!”
Hạng Kình Hạo không khỏi đau lòng, cô đang sợ anh sẽ bỏ đi ư?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...