Bạch Hạ giật mình, lúc cô trượt tới chỗ anh dùng sức hơi quá, làm anh mắt thăng bằng.
Hình Nhất Phàm mỉm cười ôm cô ngã xuống tuyết.
Lớn tuyết dày, bọn họ đều mặc đồ trượt tuyết nên không bị đau.
Hình Nhát Phàm đỡ sau gáy cô, gặp phải tình huống nguy hiểm mà anh vẫn không quên trêu chọc cô.
Bạch Hạ xấu hồ vùi đầu vào áo anh, Hình Nhất Phàm liền ôm cô vào lòng.
Hai người cứ nằm giữa một mảng tuyết lớn, nhìn lên bầu trời ngắm những đám mây đang lười biếng trôi qua, cực kỳ hưởng thụ.
Ở đây cũng không có nhiều người tới trượt tuyết, chuyện các cặp đôi chơi đùa ở khu trượt tuyết cũng rất bình thường, vì vậy thấy cảnh này.
mọi người còn có chút ngưỡng mộ! Bạch Hạ nằm trong lòng Hình Nhất Phàm một lúc, sau đó ngẳng đầu hỏi: “Có nhất định phải trượt hết không!”
“Em muốn trượt tiếp sao?” Hình Nhất Phàm bật cười hỏi.
Bạch Hạ suy nghĩ một chút, néu trượt xuống nữa thì phải đi bộ về chỗ để xe, leo lên những hơn một trăm mét đấy!
Như vậy sẽ mệt chết mắt.
“Vậy chúng ta cứ trượt tiếp đi!” Bạch Hạ suy nghĩ một chút, trượt tuyết cũng rất vui, chỉ cần học được một vài kỹ xảo thì cô vẫn có thể trượt tiếp.
Hình Nhất Phàm đỡ Bạch Hạ đứng dậy, phủi tuyết trên người cô, chỉnh đốn mũ và kính giúp cô rồi mỉm cười nói: “Đi thôi!”
Hình Nhất Phàm trầm giọng nói: “Sẵn sàng chưa?”
“Ừm! Em làm được.” Bạch Hạ dùng tay ra hiệu mọi thứ đều ổn.
Lần này, cô bình tĩnh trượt xuống theo những gì được hướng dẫn, hơi cong đầu gói, rất vững vàng.
Hình Nhất Phàm ở bên cạnh hỗ trợ cô, luôn luôn chú ý tới an toàn của cô.
Lần này Bạch hạ thành công trượt tới cuối đường trượt, cảm giác rất mãn nguyện.
Nhưng tới khi cởi đồ trượt tuyết cô mới nhận ra chân mình đang run.
Rõ ràng cô không sợ, nhưng vẫn có chút căn thẳng nên chân mới run.
Hình Nhất Phàm thấy vậy cũng không hề cười cô.
Anh tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống rồi nói: “Để anh cõng em.”
“AI Không cần đâu, em đi được.” Bạch Hạ lắc đầu, bước đi trong tuyết rất mệt.
“Tới đây.” Hình Nhất Phàm kiên quyết.
Bạch Hạ đành phải nằm nhoài lên lưng anh, Hình Nhất Phàm dùng cánh tay cứng cáp của mình đỡ cô, bước trên mặt tuyết.
“Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?” Bạch Hạ yên tâm nằm trên lưng anh.
Hình Nhất Phàm hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Chúng ta về thôi! Em chơi đủ rồi.” Bạch Hạ thấy đã không còn sớm nữa, nên quay về thôi.
Hình Nhất Phàm cõng cô về bãi đỗ xe.
Hai người lên xe, chân của Bạch Hạ vẫn hơi run, cô bất đắc dĩ nói: “Rõ ràng em không sợ, tại sao chân vẫn run chứ.”
“Về khách sạn tắm nước nóng nghỉ ngơi là ổn thôi.” Hình Nhất Phàm đáp rồi bắt đầu lái xe.
Đường về khách sạn rất rộng.
Hai người vừa nghe nhạc vừa ngắm cảnh cũng rất thú vị.
Bạch Hạ cảm thấy rất thư thái.
Đột nhiên, một chiếc xe việt dã hung hăng chạy vượt qua, trên xe là hai người đàn ông trông rất hung dữ, khi phóng qua còn lườm Hình Nhất Phàm tỏ ý gây gổ.
Hai người đàn ông này rõ ràng là nhàn rỗi không có việc gì làm, thấy xe thể thao của Hình Nhất Phàm không tệ nên muốn kích anh đua xe với bọn họ đây mà.
Nếu gặp phải người nóng tính chắc chắn sẽ đua xe với bọn họ, nhưng Hình Nhất Phàm chỉ liếc qua một cái rồi vẫn lái xe bình tĩnh như cũ.
Nếu trên xe chỉ có mình anh, tất nhiên anh sẽ không để hai người đó tỏ vẻ.
Nhưng bên cạnh anh còn có Bạch Hạ, trên đời này không gì quan trọng hơn cô cả.
Vì cô, anh có thể nhẫn nhịn tất cả mọi chuyện, cho dù hai người kia động chạm tới lòng tự tôn của anh.
Hai người đàn ông kia thấy anh không so đo đành đạp ga phóng đi.
Bạch Hạ đang xem hình, không biết chuyện vừa xảy ra, tất nhiên cô cũng không biết vì mình mà Hình Nhất Phàm đã trở thành một người đàn ông điềm tĩnh.
Quay về khách sạn, Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ lên lầu, xả nước ấm vào bồn tắm cho cô.
Thấy anh chăm sóc mình kỹ càng như vậy, Bạch Hạ cảm động đi tới ôm lấy Hình Nhất Phàm.
Hình Nhất Phàm ôm eo cô, hôn lên trán cô một cái: “Em đi tắm đi! Ngâm mình một lát.”
“Ừm! Cảm ơn chồng nhé.” Bạch Hạ mỉm cười rồi vào phòng tắm ngâm mình.
Ở một thành phố khác, hiện giờ đã là tám giờ tối.
Sau lần gặp nguy hiểm ở gần biển đó, Bùi Nguyệt Hoàng thay đổi hành trình, chỉ tới những nơi an toàn.
Cho dù phải tốn gắp đôi số tiền ban đầu cô cũng vui vẻ chấp nhận.
Lam Thiên Thần cũng không có ý kiến gì, chỉ cần cô yên tâm thì tiền không quan trọng.
Trong khách sạn, trên lâu có một nhà hàng ngoài trời.
Ở đó có phục vụ cà phê, ngắm cảnh rất thư giãn.
Bùi Nguyệt Hoàng híp mắt, đang thưởng thức cảnh đẹp thì nghe tiếng bi bô dưới chân mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...