Có lẽ chủ đề con cái là điều mọi người quan tâm nhất lúc này! Bởi trong cuộc đời họ, ý nghĩa sống quý giá nhất chính là những đứa con.
Một nhóm người khác cũng đang có buỏi tụ họp của họ, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ, Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng cũng đang ở trong một quán bar trên bãi biển.
Lúc này, trong quán bar lộ thiên dưới bầu trời đầy sao, chỉ có bôn người họ đang nói chuyện cười đùa với nhau.
Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần đang thảo luận về tuần trăng mật, vì tham dự lễ cưới của Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm nên chuyến đi hưởng tuần trăng mật của họ đã bị hoãn lại, họ sẽ bắt đầu lại sau khi lễ cưới kết thúc.
Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cũng đã lên kế hoạch xong xuôi sau lễ cưới, tuần trăng mật sẽ đi những đâu.
Thảo luận về vấn đề này, bầu không khí vô cùng thoải mái, bọn họ đều rất chờ mong về chuyến trăng mật sắp tới.
“Tiểu Hạ, bây giờ em có căng thẳng không?” Bùi Nguyệt Hoàng chống cằm cười hỏi, cô là người từng trải, hình như sau khi trải qua một lần, cô càng yên tâm hơn lao vào cuộc sống hôn nhân.
Bạch Hạ gật đầu, thành thật nói: “Em thật sự có chút lo lắng!”
“Có anh ở đây, em lo lắng gì chứ?” Hình Nhất Phàm lúc này đang cầm một chai rượu whisky nhỏ trên tay uống, mang đầy khí tức hoang dã, ngầu của đàn ông.
Lam Thiên Thần ở bên cạnh cũng đang uống như: vậy, chắc là vì đêm nay qua vui, nên mọi người đếu muốn buông thả một chút.
Bạch Hạ nhìn anh, cô cũng đã uống vài ly rượu vang đỏ, cũng đã chuếnh choáng say, cô sát lại nhìn anh chăm chú, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Ừm, bắt cứ lúc nào anh cũng phải ở bên cạnh em, nếu không em sẽ căng thẳng.”
Hình Nhất Phàm vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Có chồng em ở đây rồi, em đừng lo.”
Bùi Nguyệt Hoàng liếc nhìn thời gian, đã mười giờ tối rồi, nhìn thấy hai người đàn ông hình như vẫn chưa uống đủ, cô nói với Bạch Hạ: “Tiểu Hạ, hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đi, để cho bọn họ uống tiếp đi!”
Bạch Hạ cũng nghĩ như vậy, cười nói: “Được! Vậy chúng ta về nghe nhạc đi.”
Hai người đàn ông lập tức đứng dậy đưa mắt nhìn theo bọn họ đi về hướng biệt thự, sau đó hai người đàn ông lại tiếp tục nâng ly, cụng ly.
Thời gian của Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc chủ yếu là dành thời gian cho con gái, vì bọn họ không thể rời cô bé hơn một tuổi này dù chỉ một bước, đứa nhỏ cũng rất bám người.
Lúc này, cô bé đã ngủ rồi, Hình Nhất Nặc nhìn cô bé mặc tã và bộ đồ ngủ bó sát nghiêng người nằm ngủ say trên chiếc giường lớn, cô không nhịn được mỉm cười cúi xuống hôn lên gò má nhỏ của con bé!
Lúc này, đứa nhỏ đã rất mệt rồi, ngủ say như một chú lợn nhỏ.
Hình Nhất Nặc đã đi tắm rồi, mặc bộ đồ ngủ màu đỏ rượu, khiến cho cô toát ra vẻ phong tình ngời ngợi.
Cô đã không còn như thời thiếu nữ nữa, cô đã rèn luyện được khí chất như một nữ thần.
Với mái tóc dài hơi xoăn buông xoả ngang lưng, khiến cho mỗi cử động của cô đều vô cùng quyến rũ, mê người.
Ôn Lương Diệu mặc đồ ngủ từ bên ngoài cửa bước vào, anh vừa đi đến phòng khách bên cạnh tắm một giác.
Hình Nhất Nặc quay đầu lại nhìn thấy chồng, cô lập tức “suyt” một tiếng, không cho anh vào đánh thức đứa con gái, khó khăn lắm cô mới dỗ được con bé ngủ.
Ôn Lương Diệu đứng ở trước giường, ngắm nhìn con gái đang ngủ say, anh rất muốn tiền đến hôn con bé một cái.
Hình Nhát Nặc cúi người xuống, xác nhận lại rằng con gái đã ngủ say, sau đó cô nhìn Ôn Lương Diệu nở một nụ cười với hàm ý rất rõ ràng.
Ánh mắt của Ôn Lương Nghiêu tối sầm lại, Hình Nhất Nặc lặng lẽ đi đến bên anh, choàng tay qua cổ anh, ngắng đầu lên cười ngọt ngào, nhỏ giọng nói: “Chồng à, tiếp theo đây là thời gian của chúng ta rồi.”
Ôn Lương Diệu cười đầy cưng chiều, anh nắm tay kéo cô ra ngoài, hai người đi vào phòng khách bên cạnh, đây có lẽ là chuyện mà những người sau khi kết hôn đều hiểu rõ nhỉ?
Đêm đã khuya, bữa tiệc trên tầng thượng cũng tan, hai cặp vợ chồng đều trở về phòng của mình.
Hình Liệt Hàn về đến phòng, phát hiện con gái hôm nay chơi đùa mệt quá nên đang ngủ say trong phòng của mẹ.
Điều này có nghĩa là đêm nay là thời gian thuộc về anh và vợ.
“Con bé đang ngủ bên phòng mẹ rồi.” Khi Hình Nhất Hàn nói câu này ra, anh không giấu được sự vui mừng.
Đường Tư Vũ nghe xong không khỏi bật cười: “Nhìn anh đắc ý chưa kìa.”
“Tất nhiên.” Hình Liệt Hàn vừa nói vừa nở một nụ cười khó hiểu, nhìn cô chớp mắt một cái, ý nói: “Em hiểu mà!”
Trong một đêm lãng mạn như vậy Bạch Hạ lại đã say giác nồng.
Hôn lễ càng đến gần, áp lực của cô càng lớn hơn, áp lực càng lớn, cô lại càng ngủ ngon hơn, đầu vừa chạm vào gói đã cảm thấy buồn ngủ.
Khi Hình Nhất Phàm quay lại thì chỉ nhìn thấy một bóng dáng ngọt ngào đang say giấc nồng dưới ngọn đèn ngủ mờ ảo.
Mặc dù Hình Nhất Phàm ở bên biển cùng Lam Thiên Thần nói chuyện, uống mấy chai rượu mạnh, nhưng lúc này anh vẫn rất tỉnh táo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...