Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Hiếm khi cô chủ động một lần, Thịnh Hàn Ngọc nghe lời cởϊ áσ ra, Thời Du Huyên lại biến ma thuật, giơ một cái bình sứ nhỏ xinh đẹp trong tay ra.
Rồi dạt dào đắc ý khoe: “Thuốc mẫn cảm đặc chế có một không hai, bôi lên là có hiệu quả ngay.
”
Không giống với suy nghĩ vừa nãy của Thịnh Hàn Ngọc, nháy mắt mất hết tâm trạng.
“Nằm sấp xuống!”
Vì thế anh nằm bò ra giường, Thời Du Huyên mở bình sứ ra, dùng ngón trỏ chấm một chút thuốc mỡ màu trắng ngà rồi bôi lên phía sau lưng anh, rồi xoa từng vòng từng vòng.
Thuốc mỡ mát lạnh, bôi lên lập tức không còn cảm giác nóng rát, quả nhiên dùng rất tốt.
Ngón tay Thời Du Huyên hơi mát lạnh, mềm nhẹ vuốt ve phần lưng của anh, cảm giác nóng rát phía sau lưng biến mất.
Cô nghiêm túc cẩn thận bôi hết thuốc mỡ phía sau lưng anh, rồi ra mệnh lệnh: “Lật người lại.
”
Cả người toàn thuốc mỡ, đúng là tốt hơn rất nhiều.
“Cốc cốc cốc”.
Quản gia ở bên ngoài nói: “Cậu chủ, ông Bảy đã về.
”
“Tôi ra ngay.
”
Thịnh Hàn Ngọc đứng dậy mặc quần áo, vừa muốn ra khỏi phòng, đột nhiên anh quay người lại in một nụ hôn lên trên trán Thời Du Huyên, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Em ở trong phòng chờ anh, không được đi đâu hết.
”
Thịnh Hàn Ngọc ra khỏi phòng chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Cảm giác có người đau lòng, quan tâm thật tốt.
Tuy rằng quản gia chăm sóc anh như là mẹ chăm sóc con trai, nhưng tình yêu này không giống như Thời Du Huyên cho anh.
Tình yêu của Thời Du Huyên rất ngọt, rất ấm áp, giống như là ánh mặt trời chiếu rọi vào các góc tối trong lòng anh, xua đi sương lạnh.
Cảm giác này rất tốt, Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên cảm thấy hẳn nên sinh một đứa con với cô.
Cứ sinh một cô con gái đi, sinh một cô bé lớn lên có dáng vẻ giống như cô.
Cô bé sẽ tinh quái thông minh đáng yêu như là cô, cuộc sống như vậy nhất định sẽ rất thú vị.
Có điều hình như sinh con rất vất vả, anh cũng không muốn để cô vất vả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...