Tối nay tập đoàn Bùi thị có bữa cơm không thẻ từ chối, bên kia chỉ mời chủ tịch tập đoàn Bùi Nguyệt Hoàng nhưng Lam Thiên Thần cũng đi theo.
Trong bữa tiệc, thật không may lại đụng phải Triệu Đống từng theo đuỏi cô trước kia.
Triệu Đống trước kia đối với Bùi Nguyệt Hoàng có ý tứ, vì cô là mẫu người con gái anh ta thích, anh ta lại bị “đào thải”, Bùi Nguyệt Hoàng lại yêu một người đàn ông nhỏ hơn cô ba tuổi, điều này khiến trái tim của Triệu Đống không được vui.
Ngồi vào bàn ăn uống hai ly rượu, Triệu Đống không khỏi bắt đầu có chút lâng lâng, anh ta biết bây giờ Bùi Nguyệt Hoàng cùng Lam Thiên Thần đang dự trù cho hôn lễ, tất nhiên anh ta không có cơ hội, vậy thì phá cho hôi trút giận.
“Lam thiếu gia, cậu nói, cậu sao có thể chịu đựng được Bùi Nguyệt Hoàng vậy?”
*Tôi hơi lo lắng cho cậu đầy!”
Triệu Đống bắt đầu nói.
Lam Thiên Thần rất ghim chuyện Triệu Đống cả tối cứ nhìn Bùi Nguyệt Hoàng, anh nhẹ nhàng đáp lại: “Anh không cần phải lo lắng về điều này.
Tôi yêu Nguyệt Hoàng rất nhiều.”
Bùi Nguyệt Hoàng đã cảm nhận được cảm xúc của Lam Thiên Thần, tay cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ở dưới bàn, dù sao cũng đang trên bàn tiệc, cô không hy vọng Lam Thiên Thần và Triệu Đống nảy sinh xung đột.
“Haiz! Cậu không biết Bùi Nguyệt Hoàng có bao nhiêu mê người đâu, đàn ông mà nhìn sẽ hoàn toàn choáng ngợp!”
Triệu Đống nói xong, mập mờ nhìn Bùi Nguyệt Hoàng: “Nguyệt Hoàng, anh vẫn còn chưa quên em đâu, trong lòng anh, em là người không thể thay thế được.”
“Triệu Đống, đủ rồi đó.”
Khuôn mặt của Bùi Nguyệt Hoàng trở nên lạnh lùng, cảnh cáo anh ta.
“Cho nên nói! Phụ nữ á mà, người có được em nếu như không đủ tốt sẽ mát thể diện, anh thấy Lam thiếu đây còn trẻ như vậy và sự nghiệp của cậu áy chắc cũng không tốt như Nguyệt Hoàng.
Anh sợ rằng sẽ có rất nhiều rắc rồi trong tương lai.”
Triệu Đống muốn ám chỉ ra rằng trong tương lai, Bùi Nguyệt Hoàng sẽ coi thường anh và ruồng rẫy anh.
Khuôn mặt tuần tú của Lam Thiên Thần tràn đầy tức giận, vừa định đánh trả đã thấy Bùi Nguyệt Hoàng bên cạnh đứng dậy, độc đoán cầm chiếc cốc trước mặt hát lên mặt Triệu Đồng.
“Bụp!
Có tiếng nước vang lên, cả người Triệu Đống mới tỉnh táo lại một chút tinh thần.
Những người có mặt đều là người trong giới làm ăn, lúc này đều bị sự bá đạo của Bùi Nguyệt Hoàng làm cho sửng sốt, Triệu Đống lập tức khó chịu đứng lên: “Bùi Nguyệt Hoàng em thật quá đáng.”
“Nêu anh còn dám nôn ra ngà voi trong miệng chó, tôi sẽ càng quá đáng hơn.”
Bùi Nguyệt Hoàng hừ lạnh một câu.
Lam Thiên Thần đứng dậy, ôm lấy Bùi Nguyệt Hoàng, cảnh cáo Triệu Đống: “Còn dám giở với chúng tôi nữa, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”
Triệu Đống lập tức phản bác lại: “Lam Thiên Thần, cậu có thể làm gì được tôi?”
“Chồng tôi tuy còn trẻ, nhưng năng lực kinh doanh rất tốt, Triệu Đống, tình huống của công ty anh thường xuyên xuất hiện, tốt nhất anh nên cần thận.”
Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, quay sang nói với Lam Thiên Thần: “Chúng ta đi trước!”
Câu này có hàm ý cảnh báo.
Vẻ mặt của Triệu Đống lập tức thay đổi, anh ta biết sự kinh khủng đẳng sau lời cảnh báo này.
Gần đây Bùi Nguyệt Hoàng có Lam Thiên Thần trợ lực, gần đây có rất nhiều động thái.
Chẳng lẽ muốn ra tay với công ty anh ta sao?
Triệu Đống lập tức tỉnh táo một nửa.
Lam Thiên Thần theo Bùi Nguyệt Hoàng ra ngoài, ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng dịu dàng nhìn người đàn ông bên cạnh: “Đừng bận tâm chuyện của tên Triệu Đống đó.”
Lam Thiên Thần mỉm cười ôm lấy vai cô: “Đừng lo lắng, anh không lo người khác nói gì, anh chỉ muốn em ở bên cạnh.”
Bùi Nguyệt Hoàng trấn an đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh: “Mặc dù hiện tại thân phận của em là chủ tịch, cao hơn anh một cấp, nhưng sau khi kết hôn, em sẽ giao thân phận này cho anh!”
Lam Thiên Thần lắc đầu, nghiêm túc nhìn cô: “Không, em so với anh thích hợp hơn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...