Máy bay của Hình gia hạ cánh khoảng 9 giờ tối, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm ăn xong bữa tối, liền lái xe đến sân bay chờ.
Thời gian ngồi đợi này, là quãng thời gian nhàn dỗi nhất, đi vào một quán cafe, tìm một chỗ rộng rãi thoải mái nhát, gọi một cốc cafe, nói những lời tình tứ mà các cặp đôi ngọt ngào thường nói, đây có lẽ là dáng vẻ đẹp đẽ nhất của tình yêu.
Ánh mắt của Hình Nhát Phàm nhìn về phía cô gái đối diện đang nhàn chán chống cằm nhìn chằm chằm anh, đôi mắt trong sáng sạch sẽ, khi cười lên sẽ lộ ra một hàng răng trắng đều, có cảm gác vừa trẻ con vừa đáng yêu như 1 đứa trẻ.
Làm cho tim anh như bị câu đi mắt, thật sự là đến bây giờ anh vẫn không dám tin, trong cuộc đời của anh lại xuất hiện một người con gái giống như tinh linh, nhớ lại lần đầu gặp cô, tính cách như một bé mèo hoang.
Bây giờ, cô vẫn như trước không thèm để anh vào trong mắt, ngày nào cũng gọi thẳng cả họ và tên của anh – Hình Nhất Phàm.
Thế mà anh lại cảm thấy quen thuộc dễ nghe, mà anh cũng thích dáng vẻ hô hào thì thầm của cô khi ở trong thế giới của anh, làm cho thế giới yên tĩnh của anh trở nên vô cùng nhộn nhịp vui vẻ.
Bởi vì cô, khiến cho thế giới của anh trở nên tươi sáng, mỗi một phút giây ở cạnh cô, đều trở nên có ý nghĩa.
“Hình Nhất Phàm, anh nhắm mát lại để em xem lông mi của anh đi.” Bạch Hạ lại đột nhiên nổi hứng, chỉ cảm thấy.
lông mi của anh rất đẹp, giống như là được vẽ thêm kẻ mắt vậy thu hút khiến người khác phải ngắm nhìn.
Hình Nhất Phàm nháy mắt 1 cái, anh từ từ nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dày như hai chiếc quạt nhỏ, khiến cho Bạch Hạ ngòi trước mặt anh có xúc động muốn hôn, trái tim của cô đột nhiên đập nhanh.
Hình Nhất Phàm mở mắt ra, hai con ngươi sâu thẳm đại dương, giống như đang phản chiếu cả bầu trời sao vậy, tỏa sáng mê người.
Trái tim Bạch Hạ không tự chủ được đập nhanh hơn, quả nhiên kiểu người đàn ông mà cô thích, chính là anh.
Hình Nhất Phàm phối hợp với hành động có chút ngây thơ của cô, anh híp mắt cười: “Hài lòng không?”
“Em nghĩ buổi tối nào đó, lén cắt ngắn chúng nó đi.” Bạch Hạ có chút ác ý nghĩ.
Hình Nhất Phàm cười: “Cho em cắt thoải mái! Dù sao thì anh cũng sẽ đòi lại từ chỗ em thôi.”
“Anh đòi lại kiểu gì? Em không có tiền đâu.”
“Ai nói anh muốn tiền của em hửm? Anh muốn người.”
Ánh mắt Hình Nhất Phàm, có điều gì đó đang chuyển động.
Bạch Hạ lập tức xấu hổ ôm mặt, ngại ngùng nhìn anh, Hình Nhất Phàm đắc ý cười.
Trong khoảng thời gian này, còn 1 tiếng nữa là máy bay hạ cánh.
Trong biệt thự của Lam Thiên Thần, Bùi Nguyệt Hoàng ngủ dậy vẻ mặt có vẻ thoải mái dễ chịu hơn, nhưng cô vẫn thích cuộn mình trên ghế sofa, đối với cô mà nói thì ghế sofa lót bông màu xanh đậm của Lam Thiên Thần, đúng là vô cùng thoải mái.
Lam Thiên Thần chuẩn bị xong cháo tôm mà cô thích ăn, cùng với chút thức ăn kèm, Bùi Nguyệt Hoàng hài lòng uống cháo.
Lam Thiên Thần ngồi đối diện cô, vẫn còn có tài liệu phải xem, Bùi Nguyệt Hoàng có chút đồng tình với anh: “Thiên Thần, nếu như sau khi anh cưới em, ngày nào anh cũng phải xem nhiều tài liệu như vậy, anh có hối hận không?”
Lam Thiên Thần ngắng đầu, nhìn người con gái ngồi diện, trả lời vô cùng nghiêm túc: “Cả đời cũng không hồi hận.”
Bùi Nguyệt Hoàng đã nhận được tin của mẹ, ông nội cũng đã không còn có chấp như vậy nữa, cô có thể dựa vào tình cảm tìm một nửa của mình, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy được tự do.
“Nếu như anh hồi hận, thì nói với em một câu, con người của em rất là rộng rãi.” Bùi Nguyệt Hoàng đùa anh nói.
Lam Thiên Thần đặt tài liệu trên tay xuống, có chút đau đầu ngồi cạnh cô: “Anh không hối hận, cũng không cho phép em hối hận.”
Bùi Nguyệt Hoàng bưng cháo, có chút buồn cười nhìn anh: “Anh không hồi hận, thì em cũng không hồi hận.”
Lam Thiên Thần nhìn cô bưng cháo nhưng không nghiêm túc ăn, liền đưa tay đến cầm lấy bát cháo, lấy thìa đút cho.
cô.
“Để em tự ăn là được rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng rất ít khi được nuông chiều như này, nên còn chưa quen.
Chắc cũng do làm nữ hán tử quen rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...