Diệp Giai Mị nghe xong suýt thì ngất xỉu tại chỗ.
Quả nhiên Bạch Thế Trạch đã biết mọi chuyện, sao có thể như vậy được chứ? Chẳng phải ông đã nói sẽ không truy cứu chuyện của bà ta và Hồ Thắng sao?
Tại sao đột nhiên lại phát hiện ra bí mật này?
Bạch Vinh ngắn người nhìn Bạch Thế Trạch rồi lại nhìn mẹ: “Mẹ, con không phải con trai ông ta sao?”
“Không chỉ có cậu, cả em gái cậu cũng không phải con của tôi, các người đề không phải con của tôi, ba của các người tên là Hồ Thắng! Đó là người đàn ông mà mẹ của các người vụng trộm sau lưng tôi suốt máy năm nay.
Tôi tự hỏi, mấy năm nay tôi từng bạc đãi mẹ con các người qua chưa.” Bạch Thế Bạch đột nhiên mệt mỏi chẳng còn hơi sức mà nói nữa.
“Không, ba là ba của con, ba là ba của con, không phải người khác đâu.” Bạch Oánh lớn tiếng hét lên.
Cô ta không chấp nhận nồi chuyện ba mình là người khác, bình thường Bạch Thế Trạch rất thương yêu cô ta.
Viền mắt Bạch Thế Trạch đỏ lên.
Cho dù Diệp Giai Mị đáng hận nhưng hai đứa nhỏ này do một tay ông nuôi lớn từ nhỏ, ông có tình cảm với chúng.
Đúng lúc này, đột nhiên có giọng nam từ ngoài cổng vọng vào: “Bạch Thế Trạch, không được đánh người.”
Ngoài cổng, Hồ Thắng chạy tới.
Vừa rồi đang nghe điện thoại của Diệp Giai Mị thì đột nhiên bà ta cúp máy khiến ông ta không khỏi lo lắng bà ta gặp chuyện ở nhà họ Bạch.
Hồ Thắng lo rằng trong lúc tức giận Bạch Thế Trạch sẽ động tay động chân với Diệp Giai Mị và hai đứa con, vì vậy ông ta với liều mình chạy tới đây.
Đúng lúc nhìn thấy mấy người trong vườn hoa, ông ta liền hét lên.
Diệp Giai Mị thấy Hồ Thắng đột nhiên chạy tới, hai mắt liền trừng lớn.
Cảm giác xấu hổ dâng lên.
Trước mặt hai đứa nhỏ, bà ta luôn tỏ vẻ hiền thê lương mẫu.
Nhưng hiện giờ, chứng cứ bà ta vụng trộm với người đàn ông khác bị phơi bày, Hồ Thắng còn chạy tới tận đây.
“Mị Mị, cho anh vào trong.” Hồ Thắng đứng ngoài cổng sắt mà hét.
Diệp Giai Mị suy sụp.
Bạch Vinh nhìn người đàn ông đứng trước cổng, lập tức đi tới.
Diệp Giai Mị liền ngăn cản: “Đừng mở cửa cho ông ta.”
Diệp Giai Mị đột nhiên cảm thấy hận Hồ Thắng, một tên đàn ông vô dụng.
Bình thường, ngoài việc giúp bà ta vui vẻ thì ông ta vốn chẳng có tác dụng gì cả, bây giờ để ông ta làm ba của hai đứa con, bà ta cảm thấy rất mắt mặt.
“Mi Mị, là anh đây!” Hồ Thắng nghe Diệp Giai Mị vô tình nói vậy liền khẩn cầu: “Mau mở cửa cho anh.”
Bạch Thế Trạch nói với Bạch Vinh: “Cho ông ta vào đi, ông ta mới là ba ruột của các người!”
Bạch Vinh đi tới cổng, nhìn thấy Hồ Thắng, đôi mắt liền mở lớn.
Gương mặt của hai người giống nhau đến bảy phần, khiến Bạch Vinh không thể không hoài nghỉ mọi chuyện.
“Vinh Vinh, mở cửa cho ba đi, mau mở cửa cho ba.” Hồ Thắng gọi.
Mặc dù ông ta chưa từng đích thân gặp con trai nhưng trong lòng thì đã coi Bạch Vinh và Bạch Oánh là con mình từ lâu, đến xưng hô cũng ngang nhiên như vậy!
Bạch Vinh nhìn người đàn ông tầm thường này, không thể tin nổi ba ruột của mình lại là người như vậy.
Thậm chí sau lưng Hồ Thắng còn đỗ một chiếc xe tồi tàn chỉ đáng giá mấy vạn.
Cảm nhận đầu tiên của Bạch Vinh là coi thường, đừng nói là nhận ba, cậu ta cảm tháy rất xáu hỏ.
Diệp Giai Mị suy sụp.
Bạch Vinh nhìn người đàn ông đứng trước cổng, lập tức đi tới.
Diệp Giai Mị liền ngăn cản: “Đừng mở cửa cho ông ta.”
Diệp Giai Mị đột nhiên cảm thấy hận Hồ Thắng, một tên đàn ông vô dụng.
Bình thường, ngoài việc giúp bà ta vui vẻ thì ông ta vốn chẳng có tác dụng gì cả, bây giờ để ông ta làm ba của hai đứa con, bà ta cảm thấy rất mắt mặt.
“Mi Mị, là anh đây!” Hồ Thắng nghe Diệp Giai Mị vô tình nói vậy liền khẩn cầu: “Mau mở cửa cho anh.”
Bạch Thế Trạch nói với Bạch Vinh: “Cho ông ta vào đi, ông ta mới là ba ruột của các người!”
Bạch Vinh đi tới cổng, nhìn thấy Hồ Thắng, đôi mắt liền mở lớn.
Gương mặt của hai người giống nhau đến bảy phần, khiến Bạch Vinh không thể không hoài nghỉ mọi chuyện.
“Vinh Vinh, mở cửa cho ba đi, mau mở cửa cho ba.” Hồ Thắng gọi.
Mặc dù ông ta chưa từng đích thân gặp con trai nhưng trong lòng thì đã coi Bạch Vinh và Bạch Oánh là con mình từ lâu, đến xưng hô cũng ngang nhiên như vậy!
Bạch Vinh nhìn người đàn ông tầm thường này, không thể tin nổi ba ruột của mình lại là người như vậy.
Thậm chí sau lưng Hồ Thắng còn đỗ một chiếc xe tồi tàn chỉ đáng giá mấy vạn.
Cảm nhận đầu tiên của Bạch Vinh là coi thường, đừng nói là nhận ba, cậu ta cảm tháy rất xáu hỏ.
“Bạch Thế Trạch, anh dám đánh cô ấy.” Hồ Thắng chỉ vào Bạch Thế Trạch mà gào lên.
Trong mắt ông ta, Bạch Thế Trạch là kẻ thù..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...