Thù hận Bách Tuyết tích góp từ mấy ngày nay, giây phút này phun trào về phía Thời Vũ Kha như là thủy triều, mắng cô ta máu chó đầy đầu vẫn chưa nguôi giận, cuối cùng tự mình đưa cô ta về nhà họ Thời.
Thời Vũ Thành đi làm ở công ty không ở nhà, Giang Nhã Đan ở nhà.
Lúc Bách Tuyết ở nhà còn có thể chứng tỏ uy phong, nhưng đổi địa bàn khác thì không tiện bộc lệ, Giang Nhã Đan và Thời Vũ Kha hùa với nhau mắng Bách Tuyết, đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Thời!
“Thời Vũ Kha, con trai tôi nhất định sẽ ly hôn với cô, con gà mái không biết đẻ trứng như cô vĩnh viễn sẽ không có ai cần.
” Sau khi Bách Tuyết ăn thiệt, thì bắt đầu dùng lời lẽ ác độc nguyền rủa.
Thời Vũ Kha phản kích: “Bà yêu quái nằm mơ đi, tôi có ly hôn không lời bà không tính, tôi mãi mãi không ly hôn, cho bà tức chết, để nhà họ Thịnh bà đoạn tử tuyệt tôn, tất cả những cái này đều là bà nợ tôi…”
Sau khi Bách Tuyết bị đi, Thời Vũ Kha rúc đầu vào trong lòng ngực Giang Nhã Đan khóc rất thảm thiết: “Hu hu hu… Mẹ, con phải làm sao đây? Bây giờ tiền không có, nhà cũng không có, đều do Thời Du Huyên, đều là cô ta sai!”
…
Biệt thự Thịnh Hàn Ngọc.
Thịnh Hàn Ngọc vẫn luôn đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đã ba tiếng trôi qua, tại sao vẫn còn chưa trở về?
Thời Du Huyên đi đã được ba tiếng, nhưng từ biệt thự đến nhà họ Thịnh cũng mất hai tiếng đi lại, anh chẳng quan tâm đến điều này, trong đầu chỉ toàn là cô gái nhỏ đã đi được ba tiếng, nhớ cô!
Anh yêu rồi.
KHông phải loại kỳ hạn ba tháng, mà là yêu thật, từ trong lòng Thịnh Hàn Ngọc đã nhận ra được anh đã thật sự yêu cô gái nhỏ tinh quái này rồi.
Anh muốn được ở bên cô vĩnh viễn, thời thời khắc khắc đều không xa ròi, chia tay một lúc là sẽ không làm được chuyện gì nữa.
Anh biết bên cạnh cô có vệ sĩ giỏi nhất, nhà họ Thịnh cũng không dám trắng trợn làm gì cô, nhưng anh vẫn thấy lo lắng, vốn dĩ không thể khống chế được.
“Tích linh linh ——”
Di động vang lên, người anh luôn nhớ đến gọi tới.
Ngón tay Thịnh Hàn Ngọc kích động đến mức run nhè nhẹ, nhấn hai cái mới nhận được cuộc gọi… “Thịnh Hàn Ngọc kế hoạch của em đã thắng lợi lớn, mau khen em, mau khen em đi…”
Đầu bên kia vang lên giọng nói tràn đầy sức sống, cực kỳ vui mừng, cuối cùng anh mới có thể thả lỏng.
Thịnh Hàn Ngọc yên lặng nghe cô gái ríu rít: “… Anh không được xem, ôi chao, mặt mấy người đó tái hết cả, ha ha ha ha ha…”
Giọng nói rất êm tai, vô cùng suиɠ sướиɠ.
Anh chỉ nghe không nói lời nào, cô gái nói một lúc lâu mới nhận ra: “Alô, anh có đang nghe không?”
“Đang nghe.
”
“Thịnh Hàn Ngọc…”
Cô gái nhỏ không còn vui vẻ nói không ngớt lời nữa, mà giọng nói đã trầm đi, tủi thân không chịu được: “Em đói bụng.
”
“Thím Trương…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...