Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thịnh Dự Khải đã không nhịn được nữa, sắp lên tiếng đuổi người.
Thời Du Huyên lại đột nhiên chuyện thay đổi: “Số tiền này ngày mai tôi sẽ mở họp báo nói rõ, mấy người tự lựa một lý do đi.
”
Điều này vốn không cần lựa, còn không cần Bách Tuyết mở miệng, Thời Vũ Kha đã vội vàng chuyển cho Thời Du Huyên một trăm năm mươi triệu!
Số tiền này ban đầu là Thời Du Huyên cho, không đúng, là Thời Vũ Kha kiếm được, bây giờ phải chắp tay trả tất cả về lại, trong lòng cô ta đã tức nghẹn đến không nói thành lời.
Thời Vũ Kha ngậm hột thị thật lớn còn không xong, Thời Du Huyên vẫn chưa thuận theo mà tha cho, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cô viết cho tôi một cái bằng chứng, chứng minh số tiền này vốn là của tôi, nếu không tôi vừa đi chị đã quay đầu đến Cục Cảnh Sát tố cáo tôi tống tiền cô, tôi không nói rõ được đâu…”
Bây giờ mấy người nhà họ Thịnh còn chưa ý thức được cái “Chứng cứ” này sau này sẽ trở thành thủ đoạn khiến bọn họ kinh sợ, bây giờ bọn họ chỉ muốn đuổi “ôn thần” này đi càng nhanh càng tốt.
Ngay từ đầu Bách Tuyết đã chuẩn bị ý tưởng nịnh bợ Thời Du Huyên, bây giờ không còn nữa, vốn Bách Tuyết đã tính kế xong, lợi dụng Thời Vũ Kha leo lên Thời Du Huyên, kéo quan hệ để cùng làm ăn buôn bán.
Kết quả còn chưa kịp nói ra mục đích, đã bị người ta nhìn thấu.
Nhìn ra còn chưa tính, còn bị Thời Du Huyên lấy ra làm nhược điểm công kích nhà họ Thịnh, chẳng khác nào cho người ta mượn cớ.
Nếu không thừa nhận, thì tất cả nỗ lực và chuẩn bị giai đoạn trước đều thành công cốc.
Người tức nghẹn không chỉ có Thời Vũ Kha, Bách Tuyết cũng cảm giác tức nghẹn như vậy, nhưng bà ta đã đổ hết toàn bộ sai lầm lúc đó lên đầu Thời Vũ Kha, chỉ chờ “ôn thần” đi rồi sẽ tìm cô ta tính sổ.
“Viết đi, cô còn chờ cái gì nữa?” Bà ta đẩy mạnh Thời Vũ Kha một phen.
“Được, viết, con lập tức viết.
”
Thời Vũ Kha cảm thấy có gì không đúng, cũng không muốn viết lại bằng chứng, nhưng dưới sự thúc giúc của mẹ chồng, cô ta vẫn phải viết theo yêu cầu của Thời Du Huyên.
Thời Du Huyên nhận lấy, vung tay với vệ sĩ: “Chúng ta đi.
”
Thắng lợi trở về.
Say khi Thời Du Huyên rời đi Bách Tuyết lập tức đuổi Thời Vũ Kha ra khỏi nhà.
Thời Vũ Kha biết mình đuối lý, van xin mẹ chồng tha cho cũng chẳng có tác dụng, vì thế nhìn chồng với ánh mắt cầu xin, hi vọng Thịnh Dự Khải có thể giúp cô ta nói một vài lời hay.
Lần này Thịnh Dự Khải cũng không đứng về phía vợ, mà lạnh mặt: “Rốt cuộc cô nói lời nào là thật?”
“Cút đi, miếu nhỏ nhà của chúng tôi không dung được vị Phật lớn như cô.
”
“Đồ thứ chết còn không biết xấu hổ, trộm tiền dát vàng lên mặt mình, đúng là sống lâu mới thấy, nhà họ Thịnh không phải trại tế bần, không phải thứ gì cũng xứng bước vào cửa nhà chúng tôi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...