Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Lưu Trung xanh mắt, rõ ràng không tin, anh ta hỏi ngay: “Bùi tổng, xin lỗi đều do tôi thối mồm.
Bây giờ công ty đang cần người, tôi nhất định sẽ làm việc tử tế không nhiều lời.”
Trong mắt Bùi Nguyệt Hoàng lộ vẻ lạnh lùng: “Anh dọn đồ đi.
Từ ngày mai anh không cần tới công ty nữa.”
“Không Bùi tổng, sao lại đuỏi tôi.
Không công bằng.”
“Anh sống từng này tuổi rồi còn không hiểu xã hội bất công sao? Anh đã thừa nước đục thả câu ở công ty tôi bao năm, hôm nay sa thải anh đã là nhân từ rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng đứng dậy nói với Khúc Hạo: “Dẫn anh ta xuống thu đồ.”
Lưu Trung dĩ nhiên không cam tâm, lớn tiếng nói: “Tôi có thể kiện công ty các người, các người đuổi người phi pháp, tôi phải kiện.”
Khúc Hạo lập tức kéo mạnh anh ta ra ngoài, vừa đóng cửa, Lam Thiên Thần nói với cô gái ngồi trên sofa: “Xin lỗi, anh làm phiền em rồi.”
Bùi Nguyệt Hoàng đứng dậy, đi tới cạnh anh, đưa tay vỗ vai anh: “Lần sau nhớ đánh mạnh vào, tiếng thuốc thang tôi trả.”
Lam Thiên Thần nhìn cô gái bên cạnh, anh cong môi cười: “Em biết sao anh giận vậy không?”
“Tại sao?” Ánh mắt cô tò mò nhìn anh.
“Cho dù họ nói anh bám váy đàn bà bò lên giường em, anh cũng nhịn.” Lam Thiên Thần cười bảo: “Dù sao cũng là vinh hạnh của anh.”
Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi bật cười: “Cậu còn cần bám váy đàn bà sao?”
“Cần chứ, Bùi tổng muốn bao nuôi anh không?” Giọng của Lam Thiên Thần có vẻ mong chờ.
Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng lấp lánh: “Nhưng tôi không nuôi nỗi.”
“Anh dễ nuôi lắm.” Lam Thiên Thần tới trước bàn làm việc của cô, hai cánh tay dài chống trên mặt bàn, nghiêng người nhìn cô.
Bùi Nguyệt Hoàng vờ xem tư liệu nhưng trong lòng biết Lam Thiên Thần đang ám chỉ gì.
“Cậu vẫn nên nói xem sao cậu lại tức giận đánh người thôi.” Bùi Nguyệt Hoàng ngẳng đầu lộ ra vẻ mong đợi nhìn anh.
Đáy mắt Lam Thiên Thần có vẻ thất vọng, sau đó lại có sự tức giận: “Bọn họ nói tới em.”
Bùi Nguyệt Hoàng ngắn ra, nhân viên nam âm thầm bàn luận cô, cô đều biết.
Nhưng mà chỉ cần họ không nói trước mặt cô thì cô chẳng sao cả.
“Cậu đánh nhau vì tôi?” Trái tím cô bỗng thấy ám áp.
“Anh tuyệt đối không cho phép thằng khác nói xấu em.
Cho dù là nói đùa cũng không.” Lam Thiên Thần hừ lạnh một câu.
Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười: “Cảm ơn cậu bảo vệ tôi vậy.
Lưu Trung thở phì phò bị Khúc Hạo đưa tới cửa phòng làm việc của anh ta, hai bảo vệ cũng đi tới.
Lưu Trung còn quát to: “Dựa vào đâu đuổi tôi? Chỉ vì thằng ranh đấy?”
Một đám người gần đó hóng chuyện, thoáng cái hiểu ra gì đó, hóa ra Bùi tổng vẫn thiên vị Lam Thiên Thần, xem ra sự mập mờ giữa họ là không thể chối cãi.
Điều này khiến không ít nhân viên nữ thầm thất vọng, người đàn ông đẹp trai mê người vậy hóa ra là mục tiêu của Bùi tổng.
“Hóa ra là con cún nhỏ của chủ tịch.” Có một nữ nhân viên nhỏ giọng nói.
“Ánh mắt của chủ tịch không tệ.”
“Vậy chúng ta còn hi vọng gì.
Tôi còn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy cơ.”
Khúc Hạo nhắc một câu với Lưu Trung: “Lưu Trung đừng không thức thời, mau đi đi.”
“Tôi đã làm ở đây bảy tám năm.
Lúc Bùi Nguyệt Hoàng mới lên chức tôi đã làm rồi.
Giờ lại vì một thằng nhóc mà đuổi tôi, cô ta thì là sếp gì? Tập đoàn Bùi thị giao vào tay cô ta sớm muộn cũng tàn.” Lưu Trung không khỏi cạy già lên mặt,nói lời nguyền rủa.
“Lưu Trung ăn nói cho cần thận.” Khúc Hạo trầm mặt.
“Khúc Hạo, cậu thất sủng rồi còn đắc ý gì vậy? Năm đó Bùi Nguyệt Hoàng tuyển cậu không phải vì cậu đẹp trai sao? Bây giờ cô ta lại nhìn trúng thằng họ Lam, bỏ cậu rồi, cậu xem cô ta là đức hạnh gì, kiểu đứng núi này trông núi nọ, thay đi thất thường.”
“Có phải anh lại muốn bị đánh nữa? Bùi tổng là sếp tốt nhất tôi gặp, giữa tôi và cô ấy trong sạch, chỉ là quan hệ cấp trên bình thường.
Anh còn linh tinh tôi sẽ đưa anh tới đồn uống trà.” Khúc Hạo nhắc nhở.
Lưu Trung cuối cùng vẫn không cam tâm rời đi, bị hai bảo vệ hộ tống tới cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...