Trên làn da trắng nõn hiện vài dấu xanh tím, Thịnh Hàn Ngọc đã đau lòng lại càng nóng nảy hơn: “Vẫn nên đến bệnh viện khám thử, anh thật...”
Bây giờ anh đã hối hận không chịu được, vừa rồi chỉ quan tâm đến sảng khoái của mình mà không nghĩ rằng có thể làm cô gái nhỏ bị thương.
Anh khăng khăng muốn đưa Thời Du Huyên đến bệnh viện kiểm tra, cho rằng cô bị thương, Thời Du Huyên có giải thích như thế nào cũng đều không được, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt cho anh xem qua, anh mới yên tâm.
Thịnh Hàn Ngọc cũng không có kinh nghiệm gì, một buổi tối tốt đẹp nhưng thế vậy mà lại trở thành một đống hỗn độn.
Anh có hơi xấu hổ, không trách mình thiếu kiến thức, ngược lại trách Thời Du Huyên: “Không bị thương mà em khóc cái gì?”
“Thịnh Hàn Ngọc, em sợ!”
Đột nhiên Thời Du Huyên cắn mạnh một phát lên cánh tay anh, rất đau.
Có điều anh không hề nhíu mày lấy một lần, để mặt cô cắn lên cánh tay mình ra hai dấu răng.
“Thịnh Hàn Ngọc, đây là con dấu, từ đây về sau anh chính là của em” Thời Du Huyên nhào vào trong lòng ngực anh, có khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mặt lên ngực anh.
“Cậu chủ, mợ chủ, hai người đã về?” Quản gia kinh ngạc và vui vẻ đi ra đón tiếp.
Bà ta vui vẻ không chỉ vì hai người đã về, hơn nữa còn thay đổi rất lớn, trên khuôn mặt luôn lạnh lẽo của cậu chủ đã trở nên vui tươi hớn hở, đây là chuyện mà trước giờ chưa từng có.
Ngay cả trước kia cậu chủ quen Giản Dị Tâm lúc trước cũng không có.
Mợ chủ càng xinh đẹp, từ trong ra ngoài tỏa ra một cảm giác hàm xúc, không phải là kiểu cô gái nhỏ ngây thơ hồn nhiên, mà là hương vị hạnh phúc tỏa ra từ một cô gái đang yêu!
Người làm giúp chuyển quà tặng từ xe xuống, Thời Du Huyên chia quà, ai cũng đều có phần.
Sau khi phân xong thì cầm một phần lớn nhất, hộp đóng gói rất cẩn thận tỷ mỉ, nói với Thịnh Hàn Ngọc: “Em đến nhà họ Thịnh.”
“Gấp gì chứ? Mới vừa xuống máy bay, ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một lút nữa đi cũng không muộn” Thịnh Hàn Ngọc giữ chặt cô, đau lòng cho cô.
Người phụ nữ này làm gì cũng đều hấp tấp, tính tình quá nóng nảy, cũng không biết quý trọng sức khỏe của mình.
“Không ăn, em đến nhà họ Thịnh rồi ăn, em cá với anh, chị gái em nhất định sẽ dùng tổ yến, bào ngư, cá vây, hải sâm để chiêu đãi em.” Thịnh Hàn Ngọc cũng không ngốc, anh chẳng thèm cá cược với cô đâu.
Người đàn ông lắc đầu, cô gái hơi vuốt cằm anh, khiêu khích nói: “Nếu không anh đi cùng với em đi? Đỡ tốn gạo trong nhà”
Dáng vẻ chúa tham tiền của Thời Du Huyên làm Thịnh Hàn Ngọc dở khóc dở cười, anh kéo tay cô: “Anh không đi, anh thích ăn cơm trong nhà”
“Anh đưa em đi.” Thời Du Huyền yêu cầu.
Trong mắt Thịnh Hàn Ngọc ngập tràn cưng chiều: “Được, anh đưa em đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...