“Sau đó thì nghe theo em nói, em muốn thế nào cũng được, nghe em hết.” Thịnh Hàn Ngọc lời ít ý nhiều.
Không có lời ngon tiếng ngọt, không có thề non hẹn biển, chỉ một câu “nghe em hết” là đủ rồi.
Thịnh Hàn Ngọc nói chuyện luôn giữ lời, điều này đã được thể hiện rõ trong mối quan hệ hằng ngày của hai người.
Thời Du Huyên giơ ngón út, muốn ngoéo tay với anh: “Nói phải giữ lời, ai không giữ lời sẽ là con chó con.”
“Được.” Anh cũng vươn ngón út ngoéo tay với cô.
“Ngoéo tay đóng dấu, một trăm năm không được nuốt lời!”
Buổi tối hôm đó.
“Thịnh Hàn Ngọc, anh nói chuyện không giữ lời gì hết.” Cô gái ôm chăn trốn trên giường, trong đôi mắt to ngập tràn nước mắt, đọng hết ở trong hốc mắt, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Dáng vẻ vô cùng tủi thân, làm cho anh đau lòng chịu không nổi.
Người đàn ông nói: “Giữ lời, cái gì anh cũng nghe theo em.”
“Không có.”
Ngày thường có rất lanh mồm lanh miệng, nhưng vào lúc này lại không dùng được.
Có một vài việc anh làm được, nhưng cô lại không thể nói ra lời.
“Anh bắt nạt em” Ngàn câu ngàn chữ chữ chỉ hóa thành một câu.
Dáng vẻ Thời Du Huyên lúc này trông vừa gầy yếu, đáng thương, và đầy bất lực.
Người đàn ông dịu dàng thanh minh: “Anh nói buổi sáng đều nghe em, còn bây giờ em nghe anh.”
Sao không nói sớm?
Thời Du Huyên cho rằng trước kia yên ổn không có việc gì, thì bây giờ vẫn sẽ yên ổn không sao cả.
Bây giờ xem ra là cô quá ngây thơ, người đàn ông này tựa như con báo săn, trước kia bất động là vì thời cơ chưa đến.
Một khi thời cơ chín muồi, thì sẽ gặm con mồi đến không còn xương cốt.
Nước mắt Thời Du Huyen tuôn rơi ào ào, ban đầu là từng giọt nước mắt to tròn rơi xuống, nhưng rất nhanh lại giống như từng hạt ngọn bị đứt dây, càng lúc càng nhiều.
“Có chuyện gì vậy? Anh làm em đau, thành thật xin lỗi.”
Anh vụng về vươn tay lau nước mắt cho cô, nhưng cũng chỉ vô dụng, càng lau càng nhiều.
Anh muốn kiểm tra cho cô, nhưng cô lại ôm chặt chắn không buông, không cho anh xem.
Thịnh Hàn Ngọc không còn cách nào, gấp đến mức trên trán toát ra một lớp mồ hôi: “Nếu không đi bệnh viện đi? Anh gọi 120.”
“Không đi, không được gọi 120”
Thần kinh à, vì chuyện này mà gọi 120?
Sau này sẽ không còn mặt mũi ra ngoài gặp ai nữa, cô vội vàng nhào qua giữ chặt ống nghe anh đang cầm, rồi đặt xuống điện thoại.
Cơ thể của cô cô tự hiểu rõ, khóc không phải vì bị thương, mà vì sợ hãi!
Cô nhào qua như vậy làm khoảng cách hai người gần nhau, tư thế không đúng lắm, Thịnh Hàn Ngọc còn đắm chìm trong lo lắng nên không cảm giác được, nhưng Thời Du Huyên đã nhận ra, lập tức văng ra như bị điện giật, giữ khoảng cách nhất định giữa hai người.
Động tác quá nhanh chóng, phong cảnh dùng chăn để che lại đã bị lộ ra...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...