Hình Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy eo Bạch Hạ, hành động này đã cho thấy rõ thân phận của cô, mà anh cũng tươi cười giới thiệu: “Dì, đây là bạn gái cháu, Bạch Hạ.”
Tưởng San hài lòng nhìn Bạch Hạ, bà gật đầu nói: “Không tệ, Bạch tiểu thư rất xinh đẹp.”
“Cháu chào dì ạ.” Bạch Hạ chào bà.
“À, đây là quà tặng cho dì do chính cô ấy chọn.” Hình Nhất Phàm đưa túi cho bà.
Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Hạ bên cạnh bất giác đỏ lên, nhớ đến chuyện hiểu lầm ban nãy, lúc này cô có chút muốn đánh người đàn ông bên cạnh.
Tưởng San mau chóng mở hộp ra, nhìn thấy sợi dây chuyền xinh đẹp bên trong, bà cười nói: “Mắt nhìn của Bạch tiểu thư thật tốt, rất đẹp, dì rất thích.”
Bạch Hạ cũng rất thích Tưởng San, một người phụ nữ được giáo dục tốt, dịu dàng như vậy khiến cô cảm tháy rất gần gũi thân thiết, không hè có áp lực.
“Dì ơi, tối nay cháu muốn đưa cô ấy đến bữa tiệc của Dương tổng.
Dì xem có bộ váy dạ hội nào hợp với cô ấy không?” Hình Nhất Phàm nói với Tưởng Snsa.
Khương Thiện mỉm cười nhìn Bạch Hạ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Một lát nữa dì sẽ chọn cho Tiểu Hạ vài bộ, để con bé mặc lên cho cháu xem.”
“Dạ được!” Hình Nhất Phàm gật đầu.
“Tiểu Hạ, cháu cũng có thể tự mình chọn, thích cái nào thì cứ thử cái đấy! Trên tầng ba vẫn còn đấy, thích cái nào cứ nói với dÌ.”
“Dạ!” Bạch Hạ cười.
Hình Nhất Phàm nắm tay cô đi đến dãy váy dạ hội bên cạnh: “Em chọn đi! Anh ở đây với em.”
Bạch Hạ vươn tay vuốt nhẹ chất liệu vải cao cấp, kỳ thật trước đây cô nghĩ mặc quần áo chỉ cần thoải mái là được, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, vừa thoải mái, lại đẹp mắt, sẽ khiến vui tai vui mắt hơn, tâm trạng cũng nhờ đó mà tốt hơn.
Bạch Hạ đi về phía trước xem, Hình Nhất Phàm đi phía sau, Tưởng San đứng cách đó không xa nhìn sang, bà không khỏi nở nụ cười, xem ra chị gái bà không cần lo lắng về chuyện kết hôn của Nhất Phàm nữa rồi.
Bạch Hạ thực sự không biết phải mặc gì cho bữa tiệc tối nay, bởi vì cô không có kinh nghiệm tham dự yến tiệc cấp cao.
“Nếu đêm nay em làm anh mất mặt, anh có trách em không?” Bạch Hạ quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh.
Hình Nhất Phàm nheo mắt cười nói: “Vậy thì anh sẽ cùng nhau làm mắt mặt với em.”
Bạch Hạ bật cười to lên: “Được thôi! Anh nói đấy nhé.”
Hình Nhất Phàm khẽ nhướng mày: “Từ nay về sau, chúng ta có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia.” Bạch Hạ nhoẽn miệng cười, gật đầu.
Mắt nhìn của Tưởng San rất tốt, chẳng bao lâu sau liền có một người phục vụ đẩy những bộ váy dạ hội Tưởng San đã chọn lên, trên đó có mười chiếc mà bà đã chọn ra.
Vừa hay Bạch Hạ cũng chọn đến hoa mắt rồi, nhìn thấy những bộ váy dạ hội được đẩy qua đây, cô cũng rất thích, những chiếc váy dạ hội này đều là những mẫu thời trang phù hợp với lứa tuổi của cô.
Bạch Hạ vẫn đang ngắm nhìn thì lúc này Hình Nhất Phàm lấy ra một chiếc váy dạ hội quây ngực từ trong đó ra, nói với người phục vụ bên cạnh: “Bộ này không cần.”
Giọng điệu rất chắc chắn.
Người phục vụ sửng sốt, cười nói: “Nhị thiếu gia, bộ váy dạ hội này rất đẹp!”
Bạch Hạ ở bên cạnh cũng nhìn sang đây, hai mắt lập tức sáng ngời: “Thật sự rất đẹp, tôi có thể mặc thử không?”
Khuôn mặt điển trai của Hình Nhất Phàm hơi âm trầm xuống, anh bá đạo nói: “Không cho phép em mặc bộ này.”
“Tại sao chứ?” Bạch Hạ biết tại sao anh lại không thích, nhưng ai bảo trước khi đến anh trêu chọc cô như vậy, cô không thể báo thù sao?
“Anh nói không được là không được.” Hình Nhất Phàm không có lý do gì cả, anh chỉ không muốn cô mặc những bộ váy hở hang như: vậy, thực ra thì những bộ váy như vậy cũng khá phổ biến trong các bữa tiệc tối.
Bạch Hạ đi tới, cầm lấy bộ váy từ tay người phục vụ, hứ với anh một tiếng: “Em cứ mặc đấy.”
“Bạch Hạ… em…” Hình Nhất Phàm rất không vui, nhưng anh cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ nhướng mày nói: “Em mặc lên chắc chắn sẽ không đẹp.”
*Ý của anh là nói em không thể khống chế nổi nó? Hay là bảo thân hình của em quá tệ?” Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...