"Đinh đong! "
Bên ngoài chuông cửa vang lên, Thời Vũ Kha lập tực ngừng làm nũng, từ trong ngực mẹ ngồi hẳn dậy.
"Mẹ, chắc là anh ấy tới, mẹ tuyệt đối đừng nói chuyện hẹn hò của con và cậu hai nhà họ Thịnh cho bố nha.
" Thời Vũ Kha dặn dò mẹ cô ta.
Giang Nhã Đan đồng ý luôn miệng: "Biết biết, đi nhanh đi, đừng để người ta đợi lâu.
"
Lúc Thời Vũ Kha xuất hiện trước mặt Thịnh Dự Khải, mắt anh ta sáng lên, sự ngạc nhiên cùng vui sướng trong ánh mắt không hề kém với lần đầu tiên, điều này làm Thời Vũ Kha rất hài lòng.
"Anh Thịnh không nên nhìn người ta như vậy, tôi rất xấu hổ.
" Thời Vũ Kha thẹn thùng cúi đầu, Thịnh Dự Khải mới phản ứng được mình hơi bất lịch sự.
Anh ta vội vàng nhận lỗi: "Rất xin lỗi rất xin lỗi, tôi thất lễ, mong cô Thời đừng tức giận.
"
Thịnh Dự Khải vừa nói vừa mở cửa ghế phụ: "Cô Thời, mời.
"
Ngồi vào chiếc Maybach mới tinh, lòng hư vinh của Thời Vũ Kha trong phút chốc đã được thỏa mãn đến vô cùng.
Cô ta vẫn luôn tôn thờ rằng người phụ nữ đẹp nhất nên ngồi trên chiếc xe xa hoa nhất, ở trong căn phòng xa xỉ nhất, đeo đồ trang sức của thương hiệu sang trọng nhất!
Mấy ngày trước thấy được tất cả những thứ kẻ ngốc kia có được, trong lòng cô ta đã thấy không công bằng, đến giờ mới trút được cơn giận này đi, trong lòng Thời Vũ Kha thoải mái đến không nói nên lời.
Thịnh Dự Khải đưa Thời Vũ Kha đến nhà hàng Tây ngon nhất ở Giang Châu - nhà hàng xoay Ginza.
Vì cuộc hẹn hôm nay anh ta đã cố ý bao cả nhà hàng.
Nhà hàng xa hoa rộng lớn như vậy chỉ có hai người họ, tay đàn violon bên cạnh bàn kéo một khúc nhạc lãng mạn du dương, trên bàn ăn bày hoa hồng đỏ tươi và giá nến mạ vàng, ngọn nến trên giá cắm nến tỏa ra ánh sáng ấm áp lung linh, bầu không khí vừa ấm cúng vừa lãng mạn.
Người phục vụ mở chai Lafite 1982, rồi rót rượu vào trong bình chiết thủy tinh sau đó mới rót ra ly.
Ngay sau đó một loạt nhân viên phục vụ bê đĩa bạc chứa thức ăn nối đuôi nhau đi vào, trứng cá muối Địa Trung Hải, gan ngỗng nước Pháp, tôm hùm châu Úc!
Thịnh Dự Khải bưng ly rượu lên, kính người đẹp: "Cô Thời, rất vui vì có thể mời cô cùng đi ăn tối, cheers!"
Thời Vũ Kha bưng ly rượu lên: "Cheers!" Sau khi nhấp một ngụm thì cô ta nhẹ nhàng đặt xuống, hờn giận liếc anh ta một cái: "Anh Thịnh đừng cứ gọi cô Thời, cô Thời mãi thế, gọi em là Vũ Kha được rồi.
"
"Được, vậy em cũng đừng gọi anh là anh Thịnh nữa, cứ gọi A Khải thôi.
"
Nhà hàng cao cấp, rượu vang ngon nhất, thức ăn đắt tiền nhất, hai người bắt đầu trò chuyện với nhau thật vui, dần dần đã liếc mắt đưa tình!
Phòng làm việc cao nhất của Ginza.
Thịnh Hàn Ngọc và Vân Triết Hạo ngồi trên sofa, màn hình lớn trên tường chiếu cảnh tượng trong nhà hàng!
Thịnh Dự Khải lấy quà đã chuẩn bị xong từ sớm ra, một sợi dây chuyền kim cương tinh tế, đưa cho Thời Vũ Kha nhưng lại bị từ chối.
Món quà quý giá bị từ chối không chỉ không khiến anh ta không vui, ngược lại làm Thịnh Dự Khải cảm thấy người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp, mà còn có thái độ không tham tiền, vì thế ấn thượng về Thời Vũ Kha càng tốt hơn.
Anh ta kiên trì nói lần nữa, Thời Vũ Kha mới "miễn cưỡng" nhận lấy quà.
"Ơ, cậu Thịnh, cô em vợ này của anh không phải người bình thường đâu, chiêu lạt mềm buộc chặt chơi đến thuận tay, Thịnh Dự Khải nhìn cô ta mà đôi mắt phát sáng! " Vân Triết Hạo bắt chéo chân bình luận, người ngoài cuộc luôn luôn tỉnh táo hơn.
Thời Vũ Kha chơi chiêu lạt mềm buộc chặt này giấu được Thịnh Dự Khải nhưng không giấu được hai người đang ngồi theo dõi video.
Với tinh thần hóng hớt không sợ lớn chuyện, Vân Triết Hạo hỏi: "Cậu Thịnh, anh chuẩn bị khi nào bảo người đi phá đám? Người thì tôi đã chuẩn bị xong, Vân Vân của hộp đêm Vân Đính, tuần trước Thịnh Dự Khải nói muốn bao cô ta trọn một năm, bây giờ để cô ta ra đó là thích hợp nhất.
"
Thịnh Hàn Ngọc phá đám "chuyện tốt" của Thịnh Dự Khải cũng không phải lần một lần hai, nên đương nhiên lần này Vân Triết Hạo cho rằng anh vẫn sẽ thêm một chân.
Chỉ là lần này anh ta đoán không đúng, Thịnh Hàn Ngọc bảo anh ta không cần xen vào việc của người khác, ngồi hóng biến là được rồi!
Nói là chỉ ngồi xem nhưng anh lại xoay người dặn dò cấp dưới: "Tiết lộ chuyện bọn họ giờ đang hẹn hò cho chủ tịch, lén lút thôi, đừng để bị người ta phát hiện là chúng ta làm.
"
"Vâng.
"
Cấp dưới vâng lời rời khỏi.
!
"Tên khốn kia về rồi?" Ông Thịnh nhìn những con số sụt giảm nhanh chóng trên máy tính mà đau đầu.
Nhưng câu trả lời của thư ký càng làm ông ấy đau đầu hơn: "Chưa ạ, điện thoại của cậu Thịnh tắt máy! Nhưng mà! " Thư ký nói một nửa, cũng không nói tiếp.
"Nhưng cái gì? Nói.
"
Thư kí khẽ cắn răng, vẫn báo cáo đúng sự thật: "Có người thấy cậu hai bao cả nhà hàng ở Ginza, mời cô cả nhà họ Thời ăn cơm.
"
"Tên khốn này, nó muốn tôi nhanh tức chết để chiếm hết toàn bộ nhà họ Thịnh mà!" Ông cụ nổi trận lôi đình, bảo thư ký lập tức dẫn người đến nhà hàng bắt Thịnh Dự Khải về.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn chằm chằm video, Thịnh Dự Khải bị người của ông Thịnh cứng rắn đưa đi, còn dạy dỗ Thời Vũ Kha một trận làm gương mặt xinh đẹp của Thời Vũ Kha tái nhợt vì hoảng sợ!
Anh đeo kính râm lên, sau đó đứng lên khỏi sofa định đi.
Vân Triết Hạo nhiều chuyện hỏi: "Cậu Thịnh, anh định đến nhà hàng làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Anh ta hỏi như vậy cũng không kỳ quái.
Vốn dĩ Thời Vũ Kha là đối tượng coi mắt mà ông Thịnh sắp xếp cho Thịnh Hàn Ngọc, nhà họ Thời lại giở trò lừa bịp thay mận đổi đào, để một kẻ ngốc thay thế Thời Vũ Kha gả cho Thịnh Hàn Ngọc.
Bây giờ lúc Thời Vũ Kha khốn đốn nhất, Thịnh Hàn Ngọc kịp thời xuất hiện, để cô ta nhìn thấy cậu cả vẫn luôn là cậu cả, dù là "người mù" cũng mạnh hơn cậu hai bề ngoài đẹp mã, để cô ta phải hối hận mới thôi!
Nhưng mà Vân Triết Hạo lại đoán sai, Thịnh Hàn Ngọc tháo kính râm trên mặt xuống, quay đầu lại dùng ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn anh ta: "Bây giờ anh rất rảnh rỗi phải không? Hay là tôi suy xét nói chút chuyện về Vân Vân cho bà xã của anh nhỉ?"
Nhắc tới bà xã của anh ta, vẻ mặt Vân Triết Hạo lập tức thay đổi nhưng vẫn cứ mạnh miệng: "Vân… Vân Vân có liên quan gì với tôi? Cậu Thịnh, anh không nên ngậm máu phun người nha, người phụ nữ đó là thức ăn trên bàn của em trai anh, không chút liên quan nào với tôi cả.
"
Thịnh Hàn Ngọc không nhanh không chậm nói: "Những lời này anh không cần phải nói với tôi, vẫn nên để dành nói trước mặt Du Lan Kỳ đi.
"
Nói xong anh đeo kính râm lên, xoay người định đi, cánh tay bị Vân Triết Hạo túm chặt lại.
Vân Triết Hạo vội vàng nói: "Cậu Thịnh đừng đi mà, vừa rồi tôi chỉ nói đùa với anh thôi, anh không thích thì sau này tôi không nói là được, không cần việc gì cũng nói cho Lan Kỳ, bây giờ cô ấy đang chuẩn bị mang thai, cảm xúc kích động mà ảnh hưởng đến con tôi, tôi sẽ liều mạng với anh.
"
Chuẩn bị mang thai chứ có phải đã mang thai đâu.
Lời nói của Vân Triết Hạo rõ ràng có lỗ hổng, chỉ là Thịnh Hàn Ngọc cũng không vạch trần, vốn anh chỉ định hù dọa Vân Triết Hạo một chút, cũng thật sự không muốn hai người họ đánh nhau.
Dĩ nhiên dù đánh thật thì Vân Triết Hạo chắc chắn không phải đối thủ của anh!
"Buông tay, tôi đi tìm ông nội.
"
"Thật hả?" Anh ta vẫn không tin.
Thịnh Hàn Ngọc hất tay ra: "Không tin thì đi theo.
"
!
Biệt thự nhà họ Thịnh.
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, trên sofa ngồi đầy người nhưng lặng ngắt như tờ.
Vợ chồng Thịnh Giang ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cụp mi rũ mắt ngồi trên sofa, thành thật như đứa trẻ làm sai!
Thịnh Giang là con cả của nhà họ Thịnh, vốn nhà họ Thịnh do ông ta làm chủ nhưng mà Thịnh Giang trời sinh tính cách nhu nhược, thành thật nhát gan, không gây chuyện cũng không thể dẹp yên chuyện.
Từ nhỏ tính cách của ông vốn đã là gỗ mục không thể đẽo, sau khi ông lớn lên, lúc ấy bà Thịnh sợ con trai cưới phải người vợ quá mạnh mẽ sẽ chèn ép ông cả đời nên mới cưới Vương Dĩnh Chi vào cửa, cũng là một kẻ nhu nhược!
Vương Dĩnh Chi còn thua cả Thịnh Giang, không chỉ không có lập trường mà còn là một người phụ nữ không phân rõ đúng sai, mềm nắn rắn buông.
Hai tính cách nát như thế vậy mà không hiểu sao hai kẻ không ra gì lại sinh ra được Thịnh Hàn Ngọc, cũng may tính cách giống ông nội như đúc, không giống hai người bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...