Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Chuyện liên quan đúng là có chút phức tạp, bà chủ đúng thật là dì út của Thịnh Hàn Ngọc, là em gái ruột của Vương Dĩnh Chi.
Nhưng tính cách hai chị em khác biệt, hoàn toàn không giống nhau.
Năm đó người mà bà nội của Thịnh Hàn Ngọc nhìn trúng là dì út, bà cụ nhìn trúng tính cách dịu dàng và phong cách làm việc bình tĩnh không nóng nảy của bà ấy, vốn dĩ sau khi Thịnh Giang gặp mặt bà ấy thì hai người ở cùng nhau không tệ.
Nhưng sau đó không biết thế nào, Thịnh Giang lại đột nhiên lại nói muốn cưới Vương Dĩnh Chi.
Khi Vương Dĩnh Chi chưa kết hôn, tính cách vẫn chưa lộ rõ, nếu con trai mình đã thích, bà cụ cũng đâu thể nào không đồng ý.
Dì út mãi không kết hôn, sau đó đã đến Giang Nam.
Vốn dĩ Thịnh Hàn Ngọc không có ấn tượng gì với người dì út này, trước kia cũng chỉ mới gặp qua vài lần, Vương Dĩnh Chi còn đề phòng bà ấy như là phòng cướp, trước nay không cho con trai và chồng tiếp xúc với bà ấy.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, trong lúc anh đau khổ nhất, khổ cực đến gần như là nổi điện, đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn do dì út gửi đến, cho anh một gợi ý, để anh nhanh chóng tỉnh táo lại, thậm chí giả vờ làm người mù để che giấu thực lực, đây cũng là công lao của dì út.
Từ đó về sau hai người liên lạc với nhau, mỗi khi có những việc không tiện nói với người khác, Thịnh Hàn Ngọc đều sẽ nói cho dì út nghe, dì út không giống như ông nội, nhưng cũng là một người lớn quan trọng như ông nội.
Vừa là mẹ, vừa là bạn.
Chỉ vì để tránh phiền phức không cần thiết, anh chưa từng nói mối quan hệ giữa hai người Với người khác.
Đồ ăn ở đây ăn rất ngon, có thể nói bánh bao gạch cua là ngon nhất, Thời Du Huyên chưa từng uống rượu nhưng tửu lượng lại tốt đến khiến người khác ngạc nhiên, uống một nửa và rượu có nồng độ thấp mà chỉ làm cho khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Ngà ngà say là trạng thái tốt nhất.
Thời Du Huyên bắt đầu lải nhải: “Thịnh Hàn Ngọc, anh biết vì sao một bữa mà tôi cũng có thể ăn nhiều như vậy không?”
“Vì sao?”
Đây cũng là vấn đề luôn xoay quanh ở trong lòng anh.
Tuy rằng nhà họ Thời cũng không phải nhà giàu có, nhưng mức sống cũng không tệ, không đến mức để một đứa trẻ bị đói.
Đương nhiên bây giờ đã là thời đại nào rồi, cho dù là người nghèo, thì ở trong nước cũng không đến mức ăn không đủ no.
Mỗi lần Thời Du Huyên ăn cơm thì đều giống như là gió cuốn mây tan, ăn rất nhanh, hơn nữa trong chén cơm chưa bao giờ để thừa một hạt cơm nào, giống như là người đã từng sống trong những năm đói kém trong lời ông nội kể.
Thời Du Huyên nhướng mày: “Khi tôi còn nhỏ quá thông minh, học thứ gì cũng đều hiểu rất nhanh, Thời Vũ Kha ghen tỵ với tôi, luôn tố cáo bôi xấu tôi trước mặt bố và Giang Nhã Đan, bôi nhọ tôi ăn trộm đồ của chị ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...