Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Bạch Hạ dẫn anh đi về phía một tòa công viên quảng trường, hai người cũng không có trò chuyện gì, chỉ là dọc theo quảng trường náo nhiệt bước chậm.

Mới vừa ăn cơm xong đi ra, Bạch Hạ cũng không có cảm thấy lạnh, chẳng qua là khi bước vào một con đường trong quảng trường gió thổi tứ phía, đầu mùa đông hơi rét, khiến Bạch Hạ lập tức ôm lấy áo hở cổ dù đẹp cũng không thể giữ đủ ấm.

Hình Nhất Phàm bên cạnh áo khoác còn vắt ở trong khuỷu tay của anh, lập tức anh nhạy bén phát hiện đến động tác vòng tay của cô, anh đưa tay lấy áo khoác của mình hành động, khoác lên trên người của cô.

Bạch Hạ ngần ra, thân thể hơi lạnh lập tức được áo khoác ấm áp phủ lên, tình cảm ấm áp kéo tới, cô ngẳng đầu lên nói: “Anh không mặc sao?”
“Tôi không lạnh.” Hình Nhất Phàm trầm giọng đáp lại, nhìn cô nói: “Đừng đi về phía trước nữa, trở về thôi!” Bạch Hạ gật đầu, cũng đi một đoạn đường rồi, cô và Hình Nhất Phàm trở về, vì có nhiều đường gần hơn, cũng không có đi lượn quanh hướng quảng trường kia, mà đến gần đường nhỏ vườn cảnh công viên cực kì an tĩnh, bốn phía đèn đường lờ mờ, còn có một chút Nghê Hồng quấn quanh ở trên nhánh cây, tạo nên một không khí lãng mạn phong tình.

.


Đam Mỹ Hiện Đại
Còn bên cạnh chiếc ghế gỗ cách nhau vài mét bụi cây, có một đôi tình nhân chiếm cứ, nói chuyện tán gẫu, trêu chọc đùa giỡn, ôm ấp, lộ vẻ ám muội đến mức dị thường.

Khi Bạch Hạ cùng Hình Nhất Phàm rảo bước tiến lên đây, hai người đều cảm giác được cái gì, Bạch Hạ rũ mắt xuống, không dám nhìn loạn bồn phía, lặng lẽ đỏ mặt.

Ánh mắt Hình Nhất Phàm hơi híp lại, bên cạnh có máy đôi tình nhân, âm thằm ôm ấp lâu lâu, dường như đang phá bỏ ranh giới cuối cùng, người phụ nữ ngồi trên đùi đàn ông, làm cho người khác suy nghĩ kì quái.

“Đáng ghét… Đừng hôn nữa!” Có một cô gái ỏn a ỏn ẻn nói: “Có người đáy! Chét tiệt, anh sờ chỗ nào đấy!”
Bạch Hạ lập tức cúi đầu xuống, cô căn bản không nhìn đường, mà phía trước có một đôi tình nhân ôm nhau đi, mắt thấy cô sắp đụng phải người đàn ông kia.

Hình Nhất Phàm lập tức đưa tay kéo, đem Bạch Hạ xấu hổ ôm vào trong ngực, từ bên cạnh bước nhanh lướt qua cặp tình nhân đang ôm nhau.

Cuối cùng, bước ra khỏi con đường mòn đầy đôi tình nhân hẹn hò vụng trộm này, Bạch Hạ cắn môi đỏ mọng, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh xắn đỏ lên, đều không dám nhìn tới biểu cảm của Hình Nhất Phàm.

Thật khó xử, về sau đánh chết cũng không đi đường này nữa, trong nội tâm Bạch Hạ nghĩ.

Hình Nhất Phàm nhìn cô hỏi: “Muốn đi mua cái gì không?
Hay là trực tiếp về nhà?”

“Trực tiếp về nhà đi!” Bạch Hạ không muốn đi dạo nữa.

Lúc này, công viên cách đối diện tòa nhà, còn cách một đường dòng xe cộ vô cùng lớn, cần đi qua hai lần đèn xanh đèn đỏ.

Lúc này, đèn xanh người đi đường sáng lên, Bạch Hạ mới vừa bước trên đường dành cho người đi bộ, cảm giác trên cánh tay có một bàn tay dắt cô qua.

Hơi thở Bạch Hạ ngưng lại, cô ngẳng đầu, ánh mắt Hình Nhất Phàm cảnh giác bốn phía, giống như chỉ là một hành động bản năng dắt cô qua.

Trong lòng Bạch Hạ ám áp, một đường đi theo anh an toàn vượt qua đường cái, lúc ở đối diện, tay Hình Nhất Phàm liền buông cô ra.

Bạch Hạ khoác áo khoác của anh, đi theo anh đi thẳng vào trong tòa nhà, đồng thời bước vào thang máy, lúc này cũng không có ai, Bạch Hạ cởi áo khoác ra đưa cho anh: “Trả lại cho anh!”
Hình Nhất Phàm nhận lấy vát lên cánh tay, Bạch Hạ vẫn còn có chút kích động, không dám tin rằng người đàn ông này sẽ ở sát bên cạnh nhà cô nữa.

Cái này so với trước kia ở biệt thự đều gần hơn!

Hai người xuống thang máy, cửa Bạch Hạ phía trước, cô đứng ở cửa, nói với người đàn ông đang đi về phía cửa sau: “Tôi có thể đi xem Đóa Đóa không?”
Lúc này Hình Nhất Phàm nhắn mở khóa bằng dấu vân tay, đẩy cửa ra xoay người nhìn cô: “Vào đi!”
Bạch Hạ lập tức mừng rỡ đi tới, cất bước vào cửa phòng của anh, vừa tiến đến, cô không khỏi cảm thán một câu, sửa sang thật có phong cách!
“Nhà anh thật đẹp.” Bạch Hạ khen một câu, sau đó, thì thấy trên ghé sa lon Đóa Đóa nhảy lên, cô vui vẻ nói: “Đóa Đóa.”
Đóa Đóa thấy nữ chủ nhân, cũng lập tức phấn khởi kêu meo meo, lúc Bạch Hạ cúi người ôm nó, nó đã nhảy vào trong lòng của cô, vui mừng kêu meo meo, dường như: bày tỏ nỗi nhớ đối với cô.

“Mẹ cũng nhớ con.” Bạch Hạ ôm lấy cái đầu nhỏ của nó, nhìn thấy cô nhóc kia lại nặng thêm, xem ra nam chủ nhân của nó không có bỏ đói nó rồi!
Hình Nhát Phàm nhìn cô hỏi: “Có muốn uống chút gì hay không?”
“Không cần, tôi chơi với Đóa Đóa sẽ không quấy rày anh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui