Hẳn là không có cô gái nào không thích đi dạo phố, nhưng khi đi từ rạp chiếu phim ra, anh đã đổi ý.
Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy sân chơi hẳn là càng hấp dẫn Thời Du Huyên hơn là dạo phố, quả nhiên cô hưng phấn đến mức suýt hét lên!
“Phía trước kia là đu quay sao? Khi còn bé tôi có chơi qua, nhưng mà đã rất nhiều năm rồi không đến…”
“Tôi đi mua vé.
”
Thịnh Hàn Ngọc đi mua vé, hai người ngồi đu quay, xe cáp treo, thuyền hải tặc… Còn cả vòng quay ngựa gỗ.
Chỉ là sân chơi bình thường thôi, Thời Du Huyên lại vui mừng như một đứa trẻ, nhảy nhảy nhót nhót, cười từ đầu đến cuối.
Thịnh Hàn Ngọc bị cô lây nhiễm, trên mặt cũng không tự chủ mà tràn ra nụ cười, bị Thời Du Huyên nhìn thấy, cô rất kinh ngạc: “Trời ạ, anh cười à? Này, Thịnh Hàn Ngọc, tôi phát hiện anh cười lên rất đẹp, không hề thua kém gì Giản Nghi Ninh.
”
So sánh anh với Giản Nghi Ninh?
Nụ cười khó khăn lắm mới xuất hiện lại lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Hai người ra khỏi sân chơi, lại đi dạo mấy vòng bên phố ăn vặt, gì mà đậu hũ thối chiên, thịt dê xiên nướng, bao tử bò nhúng, cá viên luộc…
Một con phố ăn vặt dài từ đầu này đến đầu kia, thế nhưng chỉ có mình cô ăn, Thịnh Hàn Ngọc căn bản không động vào những thứ này.
Anh chưa từng nếm thử món ven đường, luôn cảm thấy không sạch sẽ.
Nhưng chẳng bao lâu sau lại bắt đầu tự vả.
Lúc hai người về đến nhà, Thời Du Huyên vốn đang rất vui vẻ, nhưng sau khi trông thấy Thời Vũ Kha ngồi ở phòng khách, nụ cười của cô biến mất không còn thấy đâu: “Cô lại đến làm gì? Không phải đã nói cô không có việc gì thì đừng đến tìm tôi à?”
Thời Vũ Kha căn bản không để ý, cầm lấy hai phần thiệp mời đưa sang: “Em gái, ngày mai chị đính hôn, em nhất định phải nhớ đến đấy.
”
“Đính hôn?”
Thời Du Huyên cảm thấy buồn: “Cô cũng đã lĩnh giấy hôn thú còn đính hôn gì nữa? Trực tiếp xử li hôn lễ không được à.
”
Thời Vũ Kha nói: “Đính hôn và hôn lễ đều phải làm, không thể thiếu thứ nào, ngày mai là nghi thức đính hôn, ngày mốt là hôn lễ chính thức, ba ngày sau lại mặt đều mời tiệc ở khách sạn Vương Tử, hai người đều phải đi.
”
Thời Vũ Kha nói xong còn cười cười với Thịnh Hàn Ngọc, có cảm giác như một nụ cười xóa bỏ hết thù oán, sau đó cũng không đợi hai người nói rõ có đi hay không, đã trực tiếp rời đi.
“Tôi không đi.
”
Thịnh Hàn Ngọc quay người lên lầu.
Thời Vũ Kha gả cho Thịnh Hàn Ngọc, hai người này anh đều rất hét.
Mặc dù hai người họ kết hôn cũng coi như là vì dân trừ hài, nhưng hôn lễ thì Thịnh Hàn Ngọc sẽ không tham gia, giữa anh và Thịnh Dự Khải còn rất nhiều món nợ chưa tính, cũng không có khả năng chỉ dùng một nụ cười mà xóa bỏ hết thù hận.
Không phái người đi quấy rối cũng đã không tệ rồi, còn đi tham gia hôn lễ của anh ta? Cho anh ta mặt mũi à.
“Này, anh chờ tôi một chút, tôi cũng không muốn đi, nhưng nếu bố tôi gọi điện cho tôi thì phải làm sao bây giờ…” Thời Du Huyên đuổi theo.
Cô hiểu rất rõ Thời Vũ Kha, hôm nay muộn như thế đến đưa thiệp mời tuyệt đối là cố ý.
Thời Du Huyên dám cá sáng sớm mai cô ta sẽ cho người đến đón mình, nếu như từ chối thì có thể lập tức mời bố ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...