Hình Nhất Phàm cau mày, có chút không vừa lòng, khi ra ngoài, cánh tay anh đã giật ra khỏi bàn tay cô ta không chút nề nang.
Khi hai người lên xe, Hình Nhất Phàm thực sự không muốn đưa cô ta đi đâu cả, anh còn lo lắng cho Tiểu Dã nên phóng xe về thẳng biệt thự của mình, dọc đường đi Sở Khả Khả nhiều lần nhìn anh với ánh mắt tình tứ, nếu đổi lại một người đàn ông khác, anh đã bị ánh mắt rực lửa của cô ta làm cho sững sờ từ lâu, nói không chừng còn sắp tỏ tình với cô ta.
Nhưng Hình Nhất Phàm như một cục đá lạnh, mặc kệ cô ta có ám chỉ hay nhắn tin Wechat như thế nào, khuôn mặt đẹp trai của anh vẫn dửng dưng nhìn về phía trước, như: thể anh không hề để ý đến những hành động của Sở Khả Khả.
Sở Khả Khả cũng không phải là một cô gái đơn giản, có thể nói cô ta đã có vài năm kinh nghiệm yêu đương khi còn ở nước ngoài, kinh nghiệm cũng rất phong phú, bề ngoài tuy có vẻ trong sáng, xinh đẹp nhưng lại vô cùng nhiều thủ đoạn và mưu kế.
“Anh Nhất Phàm, anh ở biệt thự này một mình sao?” Sở: Khả Khả ngọt ngào hỏi.
“Ừ!” Hình Nhất Phàm trầm giọng đáp.
*Ở một mình chắc phải cô đơn lắm nhỉ? Vừa hay em cũng đang định dọn ra, đang tìm nhà, em có thể ở nhà của anh được không? Em sẽ trả tiền thuê nhà cho anh.” Sở Khả Khả nói.
Hình Nhất Phàm cau mày: “Không tiện lắm.”
“Có gì bắt tiện đâu! Em hứa em sẽ là một khách trọ tốt, sẽ không làm phiền anh đâu.” Sở Khả Khả nói như vậy thực ra có ý là cô ta sẵn sàng sống với Hình Nhất Phàm.
“Tôi đã quen sống một mình, không quen với việc có người khác ở cùng nhà.” Giọng điệu của Hình Nhất Phàm nhàn nhạt từ chối.
Hơn nữa, cũng xếp Sở Khả Khả vào với “người khác” kia.
Sở Khả Khả là một người rất giỏi nhẫn nhịn, hơn nữa, mục tiêu mà cô ta đã đề ra, chắc chắn sẽ tóm lấy được.
“Ò! Cũng được, vậy sau này rảnh em qua chơi với anh được không?” Sở Khả Khả lập tức cười hỏi.
Hình Nhất Phàm liếc nhìn cô: “Tính sau! Dạo này tôi rất bận.”
Sở Khả Khả nghiêng đầu cười: “Được ạ! Em bằng lòng chờ anh!”
Trong biệt thự, khi Bạch Hạ giặt quần áo xong, cô nghĩ mình có thể lập tức đi tìm Đóa Đóa, nhưng lại nhận được điện thoại khẩn cấp của biên kịch yêu cầu cô lập tức sửa lại một ít bản thảo để xuất bản, vì thế, Bạch Hạ rất vội, thậm chí còn không ăn trưa đã ngồi trước máy tính để xem lại bản thảo, cuối cùng cũng giao xong bản thảo, cô kiểm tra thời gian, đã hai giờ.
Bạch Hạ chỉ do dự một giây khi chọn ăn mì gói hay đi tìm Đóa Đóa, cô nghĩ mình sẽ đi tìm Đóa Đóa! Có lẽ Đóa Đóa cũng đang nhớ cô!
Bạch Hạ vội vàng ra khỏi biệt thự, cô phải đi càng sớm càng tốt, nếu không người đàn ông quay lại, thì sẽ rất rắc rối.
Bạch Hạ lập tức chạy đến biệt thự của Hình Nhất Phàm, cô nhìn quanh một lượt liền gọi tên Đóa Đóa qua cánh cổng sắt.
“Đóa Đóa, Đóa Đóa em ở đâu? Là mẹ, mau ra ngoài!”
Bạch Hạ hét lớn về phía vườn.
Lúc này, Tiểu Dã đang ở trong lồng nghe thấy, lập tức kêu lên đáp lại cô: “Meo meo… meo meo…”
Tiếng kêu của nó rất vang, vượt qua khoảng sân dài 50m, lọt vào tai Bạch Hạ.
Mặc dù rất thấp và yếu ớt, nhưng lúc này Tiểu Dã đang bị nhốt trong lồng cũng rất muốn nhìn thấy Bạch Hạ, vì vậy nó kêu lên một cách bát lực.
Tiếng kêu đứt quãng, cộng với khoảng cách hơi xa khiến Bạch Hạ nghĩ không biết có phải bị hành hạ không, cảm giác như sắp chết đi được.
“Đóa Đóa, con sao vậy? Con bị thương sao? Đóa Đóa, mẹ đến để cứu con đây.” Trái tim Bạch Hạ thắt lại bởi tiếng kêu khẩn thiết của Đóa Đóa.
Chẳng lẽ người đàn ông kia bắt Đóa Đóa về nhà chỉ để hành hạ nó sao?
Không được, cô phải giải cứu nó.
Bạch Hạ lúc này vô cùng tức giận, thậm chí còn muốn giết chết Hình Nhất Phàm, dám ngược đãi mèo của cô.
Lúc này, Tiểu Dã bị nhót trong lồng, tiếng meo meo thật sự khiến người ở xa, nghe có chút tuyệt vọng.
Bạch Hạ liếc mắt nhìn xung quanh, lập tức nghĩ trong nhà kho có thang, nếu mang thang qua, cô có thể trèo lên bức tường cao hai mét kia để đi vào.
Đang suy nghĩ, Bạch Hạ không nói lời nào liền quay về lấy thang, khi tìm được chỗ thích hợp để dựng thang, Bạch Hạ thật sự phải leo lên.
Để Bạch Hạ có thể gặp được Đóa Đóa của mình, cô thực sự chẳng cần quan tâm là nguy hiểm hay không..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...