“Sơ Niệm, ở trong lòng của em, em thấy anh là người thế nào?” Lam Thiên Hạo thắp giọng hỏi.
Lam Sơ Niệm đang xem, bỗng nghe thấy câu nói này, khuôn mặt cô đỏ lên: “Anh là anh cả của em.”
Đáy mắt Lam Thiên Hạo xẹt qua một sự thất vọng sâu sắc, anh cắn môi, lại hỏi tiếp một câu: “Nếu như anh không muốn làm anh cả của em thì sao?”
Vấn đề này, cô thật ngại đối mặt.
Trong lòng Lam Thiên Hạo cũng căng thẳng lên, cảm giác bản thân như một kẻ phạm tội, anh cũng không biết sau khi nói ra câu này, anh có thể bị cô căm ghét không.
Thế nhưng nếu như không nói ra, anh sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
“Nếu như anh muốn làm bạn trai của em thì sao?” Lam Thiên Hạo vẫn nói ra điều đã kìm nén bao nhiêu năm ở trước mặt cô.
Đôi mắt to trong veo của Lam Sơ Niệm lập tức trợn to máy.
phần, trong đôi mắt thanh khiết của cô, trông thấy không phải là sự kinh hãi mà là niềm vui vẻ không biết phải làm Sao.
“Nhưng mà… nhưng mà… việc này có được không?” Lam Sơ Niệm nói mấy câu nhưng mà xong, cô nghĩ, liệu có thể hay không.
Hô hấp của Lam Thiên Hạo trở nên dồn dập, trong ánh mắt toát ra sự vui mừng như điên.
Chỉ cẦn cô nhóc này không ghét bỏ, anh đã vô cùng vui vẻ rồi.
Lam Sơ Niệm nhớ tới lần trước nghe trộm, cô cúi gương mặt nhỏ xuống, cắn môi đỏ nói: “Anh cả, ba mẹ nhất định sẽ không đồng ý chúng ta ở bên nhau.”
Lam Thiên Hạo khẽ thở một hơi: “Phía ba mẹ, anh sẽ xử lý, bây giờ, anh chỉ muốn biết tâm tư của em.
Nếu như…
nếu như em từ chối anh, anh sẽ rút đi, không làm phiền tới cuộc sống của em nữa.”
Lam Sơ Niệm nghe xong, lập tức đưa tay kéo lấy ống tay.
áo của anh: “Không… không đâu, anh đừng bỏ đi.”
Lam Thiên Hạo từng bước thăm dò ra đáp án mà anh muốn, trong lòng anh đang vui vẻ, kích động, nhưng gương mặt anh lại càng trở nên thâm trầm rồi.
Bởi vì phần tình cảm này, nhất định cần dũng khí, cần trải qua rất nhiều chuyện.
Nhưng bây giờ có được sự hồi đáp của cô, anh lại sỡ hãi.
“Sơ Niệm, em muốn ở bên anh không?” Lam Thiên Hạo thấp giọng hỏi, đây là điều bức thiết nhất mà nội tâm anh muốn biết.
Lam Sơ Niệm mặc dù không có bất kì chuẩn bị gì trong lòng, đã bị anh hỏi như vậy thế nhưng cô đi theo suy nghĩ trong lòng mình, đáp án trong nội tâm của cô vô cùng rõ ràng.
“Em muốn… em muốn ở cùng anh.” Viền mắt Lam Sơ Niệm có hơi ướt át, cô không biết từ lúc nào tình cảm của cô dành cho anh cả đã thay đổi.
Thế nhưng cô biết, cô thật sự không muốn rời xa anh, đời này chưa từng nghĩ tới.
Lần trước, anh tốt với Nhiếp Nhân Nhân như vậy, trong lòng cô thật sự rất khó chịu, dường như, cô đã bị bỏ rơi vậy.
Khi đó không xác định được tình cảm với anh cả, bây giờ, cô xác định, tình cảm của cô đối với anh, thật sự không phải tình anh em, mà là tình yêu muốn được ở bên anh.
Hô hắp Lam Thiên Hạo cứng lại, dường như không hề do dự mà ôm cô vào trong lòng, siết chặt cô ở trong lồng ngực.
Giọng anh dồn nén hỏi: “Sơ Niệm, em đã nghĩ kĩ chưa.”
Lam Sơ Niệm dựa vào trong lòng anh, cười rất dũng cảm: “Em nghĩ kĩ rồi, em muốn ở bên cạnh, em không muốn rời xa anh, không muốn trông thấy anh tốt với những cô gái khác.”
Lam Sơ Niệm nói chuyện như một cô vợ nhỏ đang ghen.
Lam Thiên Hạo lập tức kinh ngạc: “Ngoài em ra, anh còn đối tốt với anh nữa?”
“Lần trước cô tiểu thư Nhân Nhân kia, không phải anh rất tốt với chị ây sao?” Lam Sơ Niệm còn chưa quên, đêm đó, hai mắt anh cứ dán trên người chị ấy đấy.
Lam Thiên Hạo không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Đáy là vì anh đang diễn kịch cho ba mẹ xem.”
“Bởi vì ba mẹ biết anh thích em, nên mới đuổi anh ra khỏi nhà, lại tìm đối tượng xem mắt cho anh sao?” Lam Sơ.
Niệm hỏi nho nhỏ.
Lam Thiên Hạo không khỏi ngắn ra, không ngờ cô nhóc này quan sát hết cả, còn tưởng rằng cô ngây ngốc không biết điều gì hết.
“Phía ba mẹ, anh sẽ giải thích, bất kể là hậu quả gì, cũng để một mình anh gánh chịu.
Sơ Niệm anh sẽ không để em chịu bắt kì tổn thương gì.” Lam Thiên Hạo thấp giọng nói, môi mỏng khẽ hôn lên mái tóc cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...