Lam Thiên Hạo toát mồ hôi lạnh, lúc này những kỹ sư kia đều chia nhau rời đi, dường như anh nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lam Sơ Niệm ở quanh đây.
“Sơ Niệm, Sơ Niệm… Em ở đâu?”
Lam Sơ Niệm dưới hồ hét lớn: “Em ở trong hồi”
Lam Thiên Hạo quay đầu lại nhìn đằng sau, anh bật đèn của mũ bảo hiểm thuận tiện chiếu đẳng sau phát hiện có một cái hồ lớn.
“Sơ Niệm, em ở bên dưới sao?” Lam Thiên Hạo vội vàng hỏi.
“Em ở đây, anh ơi em ở đây… em rơi xuống dưới này rồi.”
Bóng dáng mảnh khảnh của Lam Sơ Niệm trong bóng tối hiện ra đặc biệt đáng thương.
Lam Thiên Hạo lập tức vội vàng kéo một kỹ sư đến: “Tìm người đến đây, em gái tôi ngã xuống bên dưới rồi, bây giờ tôi sẽ xuống dưới.”
“Lam tổng, hồ này rất sâu.”
Lam Thiên Hạo làm gì còn quan tâm những thứ này, anh lập tức tìm được đường xuống dưới, thân hình thon dài tiến vào trong bóng tối.
Lam Sơ Niệm nghe thấy có người nhảy xuống, cô lập tức kinh ngạc hỏi: “Anh, là anh sao?”
Trong bóng đêm, bóng dáng mò mẫm của cô lập tức bị kéo vào trong vòng ôm quen thuộc, người đàn ông ôm chặt lấy cô: “Là anh! Sao em lại rơi xuống vậy? Ngã có bị thương không?”
Lam Sơ Niệm ngoại trừ toàn thân có chút bụi bẩn còn lại không bị thương, may mà ở trong này đất mềm nên cô rơi từ độ cao ba mét không hề có việc gì, giống như ngã vào bông hoa mềm vậy.
“Không sao! Em không bị thương một chút nào cả.” Lam Sơ Niệm sợ anh sẽ lo lắng.
Lam Thiên Hạo ôm chặt cô, quỷ mới biết vừa nãy trong đầu anh nghĩ đủ loại kết quả, trái tim có bao nhiêu sợ hãi, thậm chí anh còn nghĩ đến việc sẽ mát đi cô.
Nghĩ đến việc cô bị người thổ địa trói đi… tắt cả các thể loại hậu quả đáng sợ nhất anh đều nghĩ đến.
Lúc này ôm cô, anh có một loại sợ không tìm lại được bảo bối, anh nghĩ cả đời này sẽ không muốn có lại loại cảm giác mắt đi cô như vậy nữa.
“Anh… Anh sợ sao?” Lam Sơ Niệm cảm thấy bị ôm quá chặt cũng cảm thấy sự căng thẳng của anh.
“Không sao, chỉ cần em không có chuyện gì…” Lam Thiên Hạo cúi đầu áp môi mỏng lên trán cô.
.
????ìm ????r????yệ???? hay ????ại ﹛ ???? r ???? m ???? r ???? y ệ ????﹒v???? ﹜
“Đừng hôn, mặt của em chắc chắn rất bản.” Lam Sơ Niệm nhẹ giọng nói.
Lam Thiên Hạo cúi đầu xuống, anh không những hôn lên trán cô còn cúi xuống hôn lên khuôn mặt của cô, trong bóng tối khuôn mặt Lam Sơ Niệm khẽ lay động, trong phút chốc hai đôi môi mềm mại dán sát vào nhau.
Trong bóng tối đôi mắt Lam Sơ Niệm mở to, đầu óc trống rỗng.
Hô hấp của Lam Thiên Hạo tắc nghẽn nhưng anh cũng không buông cô ra, Lam Sơ Niệm nuốt nước bọt, trời ạ bọn họ đây là đang hôn nhau sao?
Tiếng của những người cứu viện từ bên ngoài hó truyền đến, một nhóm người giống như đang thương lượng việc gì đó.
Còn bên dưới hố đen lúc này có một đôi nam nữ đang ôm chặt nhau, môi hai người tiếp xúc hơi thở gấp rút không động đậy.
Trái tim Lam Sơ Niệm đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trời ơi! Trời! Sao thế này? Điên mắt thôi.
Nhưng trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ, toàn thân cô giống như bị tê liệt căn bản không dám động đậy, mà người đàn ông đang hôn cô toàn thân căng cứng đến cực điểm cũng không rời đi.
Đúng lúc này, một ánh đèn pin lóe lên giống như từ trên cao chiêu xuông.
Trong phút chốc, Lam Thiên Hạo đẩy cô gái trong lòng ra, còn bóng dáng Lam Sơ Niệm lùi về sau phía ánh sáng chiếu vào, đúng lúc cô nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Lam Thiên Hạo.
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, chẳng lẽ nụ hôn này khiến anh không vui như vậy sao? Hay là anh ghét bỏ nụ hôn mà cô hôn anh như này?
Lúc này lông mày Lam Thiên Hạo nhíu chặt, anh căn bản không biết nên dùng tâm trạng và biểu cảm gì để tiếp nhận chuyện này.
Cho nên anh dùng khuôn mặt không biểu cảm khiến Lam Sơ Niệm nghĩ rằng anh giỗng như đang ghét bỏ nụ hôn này.
Trong lòng Lam Sơ Niệm không khỏi cảm thấy mắt mát, cô nhẹ chạm vào đôi môi đỏ có chút mát lạnh, nhưng cô nhớ rõ môi anh rát ám.
“Lam tổng, tạm thời chúng tôi không tìm ra được cách nào tốt nhất, chúng tôi sẽ thả dây thừng xuống, hai người có thể bám vào dây trèo lên được không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...