Mà Lam Thiên Hạo bên cạnh nhìn thấy sau lưng Lam Sơ Niệm cũng dính một chất nhày màu vàng, lập tức tức giận chỉ fan nam ở dưới sân khâu: “Anh chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Lam Sơ Niệm vừa rồi còn có chút hoang mang, nhưng lúc này có anh cả đứng bên cạnh, cô đột nhiên vui vẻ, thì ra anh ấy lại quan tâm bảo vệ cô như thế.
Lâm Thiến và Diệp Mạn Ni cũng không ngờ rằng hai người đàn ông này cũng ở đây, Diệp Mạn Ni ghen tị nhìn Kiều Mộ Trạch cởi âu phục lau đi vết bẩn trên người Trang Noãn Noãn, trong ánh mắt đều là đau lòng và lo lắng.
Trên dưới khán đài, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hai người đàn ông đẹp trai tuấn tú trên sân khấu làm thế nào bảo vệ cô gái bên cạnh, Lam Thiên Hạo nhanh chóng cầm lấy khăn giấy của người dẫn Chương trình bên cạnh, giúp Lam Sơ Niệm lau đằng sau lưng.
Kiều Mộ Trạch đưa tay ôm lấy Trang Noãn Noãn: “Theo anh về phòng.” Dứt lời nói với Lam Thiên Hạo: “Thiên Hạo, cùng đi thôi.”
Lam Thiên Hạo cởi bỏ âu phục khoác lên vai Lam Sơ Niệm, nói với Chu Đào đang kinh ngạc đứng bên cạnh: “Giữ người kia lại, đừng để anh ta chạy mắt.”
Ánh mắt Kiều Mộ Trạch nhìn sang: “Huỷ cuộc gặp mặt tối nay đi.”
Lời nói của hai người đàn ông có uy lực rất lớn, Chu Đào thấy tình hình đã như vậy rồi cũng không thể nào tệ hơn được nữa, lập tức lên sân khấu đến chỗ người dẫn Chương trình, còn Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến ở trên sân khấu cũng ngại ngùng đi xuống.
Dù sao buổi gặp mặt không có Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm thì sẽ rất tẻ nhạt, hơn nữa fan hâm mộ dưới sân khấu đều quan tâm đến hai người họ, tiếc thay cho cuộc gặp hôm nay của họ.
Dù sao bọn họ đối với thần tượng mà mình thích thì vẫn có thể tha thứ cho việc cổ họng của Trang Noãn Noãn khó chịu, fan nam xúc động phẫn nộ kia lúc này trở thành người mà bọn họ muốn mắng chửi.
Kiều Mộ Trạch đỡ Trang Noãn Noãn, Lam Thiên Hạo dẫn Lam Sơ Niệm cùng bước vào một thang máy.
Trong tháng máy Trang Noãn Noãn muốn nói gì đó, nhưng vừa lên tiếng thì cổ họng cô vừa khàn vừa nói không rõ: Sơ Niệm, cảm ơn cậu.”
Kiều Mộ Trạch lập tức giữ vai Trang Noãn Noãn, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Giọng của em làm sao vậy?”
Lam Sơ Niệm đứng bên cạnh nói: “Lúc chúng em vừa mới đến vẫn còn rất tốt, nhưng không biết làm sao lúc lên sân khấu, giọng nói của Noãn Noãn lại trở nên vừa khàn vừa nói không rõ, ngay cả hát cũng không thẻ.”
Lúc này Trang Noãn Noãn cũng không hiểu, rốt cuộc là cô bị làm sao? Cô nhiễm phải bệnh gì rồi à?
Thang máy vang lên một tiếng dừng lại, đây là căn phòng mà Lam Thiên Hạo đang ở, anh đỡ Lam Sơ Niệm ra ngoài trước trước.
Mà phòng của Kiều Mộ Trạch cao hơn hai tầng.
Lúc này sau lưng Lam Sơ Niệm nhớp nháp cực kỳ khó chịu, có điều cô vẫn nhịn, Lam Thiên Hạo quẹt thẻ mở cửa phòng để cô vào trong.
“Anh, em tắm đã, rất khó chịu.” Lam Sơ Niệm nói.
“Đi đi.” Lam Thiên Hạo nói.
Lam Sơ Niệm nhanh chóng thay giày rồi bước vào phòng tắm, cô nhìn thấy vết bản đằng sau lưng từ trong gương, cô chau mày thuận tay cởi quần áo, bây giờ cô cần tắm ngay lập tức.
Kiều Mộ Trạch cũng đến phòng, Trang Noãn Noãn thì tệ hơn, trứng gà ở ngay trước ngực cô, cổ cô cũng dính một ít, lúc này hiển nhiên là cô cũng rất muốn đi tắm.
“Em đi tắm đây.” Trang Noãn Noãn nói xong liền che dây.
thanh quản của mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ khẩn trương cùng lo lắng, cô là một ca sĩ nỗi tiếng, cô trân trọng dây thanh quản giống như sinh mạng của mình vậy.
.
Truyện Phương Tây
Hiện tại, rốt cuộc là dây thanh quản của cô bị sao thế này?
Trong ánh mắt Kiều Mộ Trạch cũng tràn đầy lo lắng, dịu dàng nói: “Tắm trước đi rồi tính tiếp.”
Trang Noãn Noãn gật đầu, nhưng khi ở trong phòng tắm một mình, cô vẫn cảm thấy tim mình thắt lại, nước mắt lưng tròng, cô nhìn vết bẩn trước ngực cắn chặt môi, đem ý nghĩ muốn khóc nhẫn nhịn.
Còn có dây thanh quản của cô nữa, có phải cô không thẻ hát được nữa rồi hay không? Trang Noãn Noãn muốn kiềm chế nước mắt lại nhưng vì dây thanh quản bị mất tiếng khiến cô dựa lên trên bồn rửa mặt khóc thầm.
Nhưng cô cũng khóc không lâu liền bước vào tắm, cô không muốn để cho người đàn ông ngoài kia phát hiện ra tiếng khóc của mình, cô thà đứng dưới vòi nước để dòng nước cuốn trôi nước mắt.
Ở tầng dưới, Lam Sơ Niệm gội đầu, toàn thân đều cảm thấy thoải mái sạch sẽ, cô cảm thấy dễ chịu hơn rát nhiều, chỉ có điều khi cô vừa bước ra ngoài, mới phát hiện ngoài khăn tắm ra thì ở đây không có quần áo nào cô có thể mặc được.
Cô quên đem áo choàng tắm vào, Lam Sơ Niệm chỉ đành ngại ngùng quấn khăn tắm mở cửa bước ra ngoài lấy máy sấy.
Ánh mắt người đàn ông ngồi trên sofa nhìn sang cô, lập tức nhìn thấy một cô gái với mái tóc dài ướt sũng, bước chân trần đi trên thảm, toàn thân trắng nõn có chút chói mắt.
Kết hợp cùng với khuôn mặt ngại ngùng và đôi mắt hoảng loạn của cô, Lam Thiên Hạo không khỏi nuốt nước bọt nhìn cô nói: “Sao vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...