Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Trong lòng Kiều Mộ Trạch có một chút tự trách, chính là vì anh không bảo cô về phòng sớm, mới khiến cô ngốc nghéch ngồi đợi anh.

Đợi đến nỗi ngủ quên luôn.

Không hiểu sao, Kiều Mộ Trạch lại cảm thấy cô có chút ngốc nghếch đáng yêu, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Kiều Mộ Trạch bước đến sofa, cúi xuống nhìn cô đang ngủ say, anh khẽ thở dài, đặt tay dưới cánh tay và đầu gối của cô rồi vươn tay ra ôm cô.

Trang Noãn Noãn đang ở trong giắc mơ, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ đi, cô giật mình tỉnh dậy, mỏ mắt ra.

Cô nhìn thấy khuôn mặt anh tuần của Kiều Mộ Trạch đang ở rất gần, mà cô được anh ôm vào ngực.


“Để em xuống, em tự đi.” Trang Noãn Noãn buồn ngủ nói, không muốn anh mệt khi ôm cô.

“Anh còn sức để ôm em”.

Kiều Một Trạch câu môi cười, không muốn cô nghỉ ngờ sức mạnh của anh, Trang Noãn Noãn đỏ mặt, choàng tay qua cổ anh, không muốn anh ôm quá mệt.

Kiều Mộ Trạch ôm cô, từng bước đi lên cầu thang, trực tiếp lên tầng ba.

Trang Noãn Noãn nhìn phòng của mình, tưởng là người đàn ông này sẽ thả cô xuống, nhưng không ngờ, anh lại ôm cô rồi bước tới phòng ngủ của mình.

Trang Noãn Noãn không khỏi hoảng sợ, cho là anh nhớ: sai rồi, vội vàng nhắc nhở: “Đi qua phòng của em rồi.”
Đôi môi mỏng của Kiều Mộ Trạch cố kìm lại một nụ cười, anh ta ôm cô bước vào phòng, vì cô đã tắm xong, giày cũng không mang, người đàn ông trực tiếp ném cô lên giường anh.

Trang Noãn Noãn ở trên giường anh giật bắn người dậy, nghe thấy một câu trầm tháp và độc đoán: “Đêm nay, ngủ ở đây.”
Trang Noãn Noãn sửng sốt, vội vàng nói: “Không được, em không thể ngủ ở đây được.”
“Tại sao?” Kiều Mộ Trạch nhướng mày hỏi.

“Bởi vì… bởi vì em sẽ quấy rầy giấc ngủ của anh, em ngủ không yên rất hay đạp vào người người khác.” Trang Noãn Noãn căng thẳng nói.

Lúc này, thân hình cường tráng rắn rỏi của anh như một cái bóng che khuất, Trang Noãn Noãn vừa muốn xuống giường liền sợ hãi ngả người ra sau, tưởng là cách xa người đàn ông hơn.

Nhưng không biết tạo cho người đàn ông tư thế này gần cô hơn, anh đặt hai tay lên hai đầu vai cô, khuôn mặt tuần tú của anh từng chút một cúi xuống.


Đôi mắt trong veo của Trang Noãn Noãn phản chiếu khuôn mặt nguy hiểm và tà mị của người đàn ông, cô lập tức nhắm mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, lộ ra dâng vẻ đáng thương giống như bị bắt nạt.

Đáy mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên ý cười, anh đưa tay vuốt mũi cô: “Biểu cảm của em là thế nào?”
Trong lòng Trang Noãn Noãn mang cảm giác áy náy với anh, vì vậy cô không từ chối sự tiếp cận của anh, ngay cả khi vào lúc này người đàn ông hôn cô, cô cũng nhận.

Trang Noãn cần thận mở mắt ra, kinh ngạc nhìn anh.

Kiều Mộ Trạch nhìn, trong lòng dâng lên một cỗ rung động, vừa rồi anh không nghĩ sẽ làm gì với cô, nhưng vào lúc này, anh thực sự muốn rồi.

Hắn trực tiếp cúi xuống, chặn đôi môi đỏ mọng, hôn lên.

Trang Noãn Noãn theo bản năng vươn tay định đẩy anh ra, nhưng lại bị anh nắm lại.

Năm phút sau…
Hai người thở hẳn hếển, người đàn ông có chút chật vật, đứng thẳng lên, nói với cô: “Trở về phòng của em đi.”
Trang Noãn Noãn đỏ bừng khuôn mặt xinh đẹp, nghe giọng nói khàn khàn của anh, giống như cô làm sai cái gì chọc tới anh.


Rõ ràng cô mới là người bị hại! Trang Noãn Noãn vội vàng đi chân trần mở cửa rời đi, vì cả hai đều biết, nếu không tách ra sẽ xảy ra cái gì.

Trang Noãn Noãn quay trở lại phòng, đầu vẫn còn có chút trống rỗng.

Vào lúc 8:30 sáng, tại Lam trạch.

Một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lái vào trong sân, Lam Thiên Hạo ưu nhã bước xuống xe, anh vội vã về nhà sớm như vậy chỉ để lấy một tài liệu bỏ quên trong thư phòng.

Lúc đó, ba mẹ Lam đã ăn sáng xong và ra ngoài thư giãn.

Trong căn phòng màu hồng trên lầu ba, Lam Sơ Niệm nghe thấy tiếng xe liền ngồi dậy, tối hôm qua cô ngủ quá muộn, vẫn mơ: màng không tỉnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui