Trong mắt bà Lam lại hiện lên sự lo lắng, đôi mắt Lam Thiên Hạo cũng lập tức căng thẳng nhìn về phía nhà bếp.
Lập tức đầy Lam Sơ Niệm ra khỏi lòng mình: “Sau này.
không được vậy nữa, không phải con nít nữa rồi, còn muốn ôm gì?”
Lam Sơ Niệm xì một tiếng: “Chỉ là em thấy anh nên vui thôi mà.”
“Nhưng em là gái lớn rồi, phải giữ ý một chút.” Lam Thiên Hạo dạy dỗ.
Ý cười trong mắt Lam Sơ Niệm đã mát, thay bằng máy phần kinh ngạc, sau đó cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, sau này không vậy nữa.”
“Sơ Niệm, đi gọi ba con tới ăn cơm.”
“Vâng, mẹ.”
Lam Sơ Niệm đi lên tầng, Lam Thiên Hạo vào trong bếp, giúp mẹ bê thức ăn, bà Lam lập tức tò mò hỏi: “Gần đây có tiếp xúc cô gái nào không? Có cảm thấy hứng thú không?”
“Mẹ, dạo này con bận lắm.”Lam Thiên Hạo đáp lấy lệ.
“Có bận hơn con cũng phải có tí suy nghĩ chứ.” bà Lam khuyên nhủ.
Lam Thiên Hạo gật gù: “Vâng.”
Anh chỉ đáp một câu cho qua thôi, đương nhiên không để vào trong lòng.
Trên bàn cơm, nói chuyện máy hôm nữa Lam Thiên Thần phải về rồi, ánh mắt mẹ Lam và ba Lam không khỏi nhìn nhau một chút.
Lại lo lắng tới đứa thứ hai rồi.
Dù sao thì hai đứa con trai đều biết thân phận con nuôi của Lam Sơ: Niệm, thằng cả thì vậy rồi, còn thằng hai thì sao đây?
Lam Thiên Hạo cảm nhận được suy nghĩ của ba mẹ, anh cũng không lo lắng, bởi vì anh biết, em thứ có tình cảm anh em với Lam Sơ Niệm, không có suy nghĩ gì khác.
“Ba, mẹ, cơm nước xong, con muốn đi dạo với anh cả trong vườn hao một lát.” Lam Sơ Niệm đề nghị.
Yêu cầu này hai người họ cũng không tiện từ chối, liền gật đầu bảo: “Được, con phải để ý chút đừng để người ta nhận ra.”
“Con biết rôi.” Lam Sơ Niệm cười một tiêng đáp lại, nhìn anh cả đối diện: “Anh cả, anh đồng ý đi với em tí không?”
Lam Thiên Hạo thấy ba mẹ đồng ý rồi, đương nhiên anh không thể không đồng ý: “Được.”
Cơm nước xong cũng mới có bảy giờ, Lam Sơ Niệm đeo khẩu trang, đi ra cửa với Lam Thiên Hạo, vừa hay cạnh nhà có một công viên, buổi tối rất đông người đi dạo.
Lam Thiên Hạo đi cùng với Lam Sơ Niệm, trông thật là xứng đôi, khiến người không biết còn nghĩ họ là một đôi.
Vừa mới bước vào cửa công viên, đã thấy một bé gái ăn mặc bình thường cầm một rổ hoa lại gần: “Anh ơi, anh có muốn mua cho bạn gái vài đóa hoa không.”
Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hạo đều kinh ngạc một hồi, Lam Thiên Hạo còn chưa kịp phản ứng gì, Lam Sơ Niệm đã cười hi hi bảo anh: “Mua cho em hai bông đi.”
Lam Thiên Hạo ngắn ra, đưa tay lấy ví tiền, lấy tờ một trăm to đưa cho cô bé: “Không cần thối.”
Nói xong nhận đóa hoa trong tay cô bé thì đưa cho cô gái đứng cạnh.
Lam Sơ Niệm cầm hai bông hồng hạnh phúc, cô bé kia vừa đi, Lam Thiên Hạo liền chăm chú nhìn qua: “Em thật sự coi anh là bạn trai em à?”
Lam Sơ Niệm liền cười hì hì: “Em chỉ thấy cô bé bán hoa khó khăn thôi mà.
Vì vậy dựa vào thân phận bạn gái này anh mua cho em vài bông thôi.
Anh có ý kiến gì không?”
“Đương nhiên là có ý kiến, nếu như người khác đều nghĩ em là bạn gái của anh, vậy sau này anh còn có thể có bạn gái nữa không?” Ánh mắt Lam Thiên Hạo nhìn cô phức tạp.
Lam Sơ Niệm kinh ngạc, cô đột nhiên lại gần, hỏi đùa: “Anh cả, không giấu gì anh, em có một cảm giác rất mãnh liệt, em thấy em và anh hình như không phải anh em ruột.”
Ánh mắt Lam Thiên Hạo trợn to mấy phần, nhìn cô gái đang mang nét mặt thần bí này: “Em… em nói cái gì? Em nghe được ở đâu?”
Lam Sơ Niệm nhìn ánh mắt vô cùng kinh ngạc của anh, cô lập tức nháy mắt bảo: “Em đoán đấy.
Em đang nghĩ, em có phải là được nhặt vê không, anh và anh thứ giỗng ba mẹ mà em thì chẳng giống chút nào.”
Lam Thiên Hạo không biết nên thở phảo một hơi hay nên thất vọng, cứ nghĩ là cô đã biết thân phận thật sự rồi.
Không ngờ, cô còn đoán hơn nữa lại còn đoán đúng.
“Anh cả, chúng ta đi hướng kia đi, ít người.” Lam Sơ Niệm chỉ vào phía một rừng trúc khá là ít người.
Lam Thiên Hạo ngước mắt nhìn, liền cự tuyệt: “Không đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...