Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Dù sao ở trên đường, loại xe sang này không phải lúc nào cũng nhìn thấy.

Trang Noãn Noãn đột nhiên có chút căng thẳng, nhanh chóng đi đến chỗ phía ghế lái phụ đằng trước, nhanh chóng ngồi vào trong, chỉ sợ sẽ bị người nào đó nhìn thấy cô lên chiếc xe này vậy.

Càng huống hồ, những người săn ảnh ở khắp nơi, nhỡ chụp được cô và anh, thì thật sự giống như trong tin đồn nói rồi.

Kiều Mộ Trạch nhìn cô gái lén lút lên xe, đáy mắt đen hiện qua ý cười: “Sao vậy? Lên xe của tôi khiến cô không có mặt mũi thế sao?”
Trang Noãn Noãn lập tức đỏ mặt lên, lắc đầu: “Không phải, tôi là lo lắng có người săn ảnh ở gần đây.” Cuối cùng cô lại bổ sung một câu: “Trên mạng đã có rất nhiều tin đồn liên quan đến chúng ta, tôi không muốn lại khiến mọi người tiếp tục hiểu lầm nữa.”
Kiều Mộ Trạch coi như chuyện bình thường khoé miệng cong lên: “Tôi không quan tâm những cái này.”
Trang Noãn Noãn nhìn anh một cái, nghiêm túc trả lời một câu: “Tôi không hy vọng có tin đồn như này quấn lấy người.”

Kiều Mộ Trạch nghe xong không nhịn được nhìn cô một cái đầy phức tạp, chẳng lẽ cô gái này cảm thấy có tin đồn với anh là việc rất mát mặt sao?
“Được, tìm cơ hội chúng ta ra mặt thanh minh.” Kiều Mộ Trạch tăng thêm tâm ý của cô.

Trang Noãn Noãn chớp chớp mắt, gật đầu: “Được!”
“Tài liệu đều mang rồi sao?” Kiều Mộ Trạch hỏi.

“Mang đến rồi, nhưng tôi xem không hiểu, có lẽ anh sẽ xem hiểu.”
“Chút nữa tôi xem.” Kiều Mộ Trạch nói, anh lười biếng chuyển hướng vô lăng, thân xe dễ dàng hoà vào trong dòng xe.

Lần này Kiều Mộ Trạch đặt vị trí nhà hàng là một nhà hành tây vô cùng cao cấp, ở tầng cao nhất của một toà nhà, phong cảnh Á:Á ` ^ ˆ ^ rât đẹp, giỗng như nhà hàng trên mây.

Trang Noãn Noãn đi đến nơi này, cảm thấy trong xã hội này phân tầng cấp bậc loại người vô cùng nghiêm trọng, bởi vì nơi này người bình thường đến tìm cũng không tìm được.

“Kiều tiên sinh, phòng bao của ngài ở đây.” Nhân viên phục vụ tôn kính làm thế tay mời.

Trang Noãn Noãn đi theo anh cùng nhau đi vào trong một phòng bao cực kì rộng rãi, tao nhã.

Gọi món xong, Trang Noãn Noãn đứng ở trước cửa số sát đất, dường như đưa tay ra là có thể chạm vào mây trắng.


Có điều cô chỉ thưởng thức một chút, sau đó cô liền cầm túi lên đem tài liệu bên trong ra đưa cho anh: “Anh xem xem, những tài liệu này có thể tìm ra hung thủ thật sự đằng sau không?”
Kiều Mộ Trạch đưa tay ra nhận lấy, anh híp mắt tỉ mỉ xem, ánh mắt tản ra ánh sáng sâu xa.

Sự kỳ vọng của Trang Noãn Noãn rơi trên gương mặt của cô, hy vọng anh có thể cho cô một chút tin tức tốt.

Sau khi Kiều Mộ Trạch xem xong, ngẳắng mắt lên chạm vào ánh mắt kỳ vọng của cô, anh lắc đầu: “Những tài liệu này chỉ là tài liệu ba cô bình thường mang về nhà thôi, không có giá trị gì ca.

Hốc mắt của Trang Noãn Noãn hơi đỏ lên, nhận sự đả kích, cô luôn cho rằng bà ngoại để lại những tài liệu này là có ích, thế mà lời của Kiều Mộ Trạch lại đem hy vọng của cô phá vỡ ra.

Trang Noãn Noãn đem tài liệu ra, cúi đầu xem phần báo cáo chữ kí ba, nước mắt có chút đột nhiên chảy ra, nói như vậy tìm ra ngày tháng chân tướng còn rất xa sao?
Lúc này, một chiếc khắn tay đưa đến, lần này Trang Noãn Noãn không có từ chối, cô cầm lấy đưa lên mắt mình, tất cả nước mắt đều bị chiếc khăn sạch sẽ này lau đi.

“Cô cũng đừng lo lắng, trước mắt mà nói cũng không phải hoàn toàn là không có manh mối.” Kiều Mộ Trạch an ủi một câu.


Trang Noãn Noãn ngắng đôi mắt sưng đỏ, nhìn anh: “Còn có cách gì không?”
“Có, chỉ cần cô không từ bỏ người ở đằng sau đó sẽ không yên tâm, người đó nhất định sẽ nghĩ cách cản trở cô tìm ra chân tướng, chỉ là cô phải cần thận.”
Đáy mắt của Trang Noãn Noãn lấp lánh sự không sợ hãi: “Tôi không sợ, tôi cũng sẽ không từ bỏ.” Kiều Mộ Trạch nhìn bề ngoài mềm yếu, trong lòng không nhịn được sự lo lắng, bốn năm trước ba mẹ cô liều mạng bảo vệ cô một mạng, bây giờ cô lại khiến bản thân cuốn vào trong sự đúng sai, nếu cô lại có chuyện gì, chỉ sợ ba mẹ của cô thật sự không có cách nào yên tâm.

Nhưng khuyên cô từ bỏ sao? Cô gái này mặc dù bề ngoài yếu đuối, nhưng lại vô cùng kiên cường kiên định, vì vậy khuyên thì không khuyên được.

“Trang Noãn Noãn tôi ủng hộ cô tìm ra chân tướng, nhưng mà cô không được tự ý hành động, tự mình dấn thân vào nguy hiểm.” Kiều Mộ Trạch ra lệnh một câu.

Trang Noãn Noãn nghe câu này của anh, giống như một trưởng bối nói vậy, cô hơi ngây người, lại nghe lời gật đầu: “Ù!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui