Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Thời Vũ Kha thương lượng với mẹ: “Mẹ, con nghi ngờ Tiểu Ánh chính là Thời Du Huyên, cô ta không phải con ngốc, cô ta lừa chúng ta rất nhiều năm.”
Giang Nhã Đan lấy tay sờ cái trán Thời Vũ Kha, cười nói: “Con bé ngốc này, không sốt mà sao nói mê sảng như vậy? Đứa ngốc kia sao có thể là Ảnh Tử? Mẹ đã thấy người kia rồi, lớn lên trông xấu hơn con ngốc kia nhiều.”
"Mẹ."
Thời Vũ Kha nóng nảy, giải thích cho mẹ: “Mẹ không biết Tiểu Ảnh vốn dĩ không phải nhận viên chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, cô ta là chủ tịch tập đoàn Thiên Mã, là thiên tài đầu tu kia."
“Thật sao?”
Lần này Giang Nhã Đan đã thật sự kinh ngạc rồi.

Bây giờ có ai ở Giang Châu mà không biết Ánh Tử của tập đoàn Thiên Mã!
Là thiên tài đầu tư, là tài nữ, cây rụng tiền, bàn tay vàng, những danh hiệu mà cô sở hữu đều rất nặng mùi tiền.


Đừng nhìn diện mạo không đẹp của cô, người theo đuổi lại vô số kể
Tên Ảnh Tử vang lên như sấm bên tai, nếu Tiểu Ảnh là Ảnh Tử thì trong chuyện này nhất định có vấn đề.

“Thật đó.” Thời Vũ Kha kề sát vào mẹ, rồi kể lại chuyện cô ta đã gặp mặt Ảnh Tử hai lần, rồi cả chuyện cô ta bán tư liệu cho Ảnh Tử.

Trên mặt Giang Nhã Đan lộ rõ vui mừng: “Trời ạ, cái con nhóc này sao giờ con mới nói với mẹ? Con để số tiền kia ở đâu? Có để ở nơi an toàn không? Hay không đem về để mẹ giữ giùm con.”
Nhưng trọng tâm của cô ta không giống mẹ mình, không phải bây giờ đang thương lượng chuyện nếu Tiểu Ảnh và Thời Du Huyên là một người, thì phải giải quyết thế nào sao?
Thời Vũ Kha cũng sẽ không giao tiền cho bà ta “bảo quản”, có thể đều sẽ “bảo quản tất cả trên chiếu bạc.


Nhưng Giang Nhã Đan thì lại rất nghiêm túc, bà ta có tật giật mình, ngộ nhỡ Ánh Tử thật sự là Thời Du Huyên, bà ta sợ bị trả thù.

Con gái đi rồi, bà ta vội vã gọi điện cho người bạn đánh bài tên “Mặt sẹo”, hẹn gặp mặt anh ta.

Văn phòng tầng chót tòa nhà Ginza.

Vài người đang thương lượng kế hoạch thu mua, đột nhiên cửa bị đẩy mạnh ra vang lên tiếng “Rầm”.

Vệ sĩ do Thịnh Hàn Ngọc phải ra đi giám sát Ảnh Tử vợt vào trong, anh ta hoàn toàn không màng cái trán còn đang chảy máu của mình, thở hổn hển nói: “Không, không xong rồi, cô Ảnh bị, bị bắt cóc.”
“Sao lại thế? Anh nhanh nói rõ.”
Giản Nghi Ninh nghe thấy hai chữ “Bắt cóc” thì suýt đã té xỉu, vội vàng đi lên hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui