“Được rồi, mẹ đừng lải nhải nữa được không? Để con yên tĩnh một lúc.
” Thịnh Dự Khải mất kiên nhẫn ngắt lời mẹ.
Sau khi anh ta tỉnh táo nhớ lại những chuyện mình đã làm, uống rượu ở bên ngoài thì thôi đi, thế mà còn để gái làng chơi đưa mình về nhà, chuyện này đúng là anh ta không đúng, dù Thời Vũ Kha đẩy anh ta cũng không quá đáng.
Bách Tuyết thấy con trai không muốn nghe, thì dặn dò anh nghỉ ngơi cho tốt, sau đó thì đi ra ngoài.
Bà ta chuẩn bị tìm Thời Vũ Kha tính sổ, nhưng lại không thấy bóng người, người làm vừa nói mợ chủ khóc bỏ đi, bà ta cũng không cho người đi tìm.
Đi thì đi, vĩnh viễn đừng về càng tốt.
“Rầm rầm rầm!”
Hơn nửa đêm mà cửa lớn vẫn có người gõ cửa, lại còn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc.
Thời Vũ Thành đẩy vợ nằm bên cạnh: “Có người gọi cửa, hình như là Vũ Kha?”
Giang Nhã Đan cũng nghe thấy, nhưng bà ta sợ Thời Vũ Thành phát hiện, nói qua loa: “Anh ngủ đi, em đi ra ngoài nhìn xem.
”
“Anh đi cùng với em.
” Thời Vũ Thành không yên tâm.
“Không có việc gì, em đi một lúc rồi quay lại, anh ngủ đi đừng dậy.
”
Giang Nhã Đan càng nói không có gì, Thời Vũ Thành càng cảm thấy có vấn đề, khăng khăng muốn đi ra mở cửa, mà lúc này tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, hai người đều có thể nghe rõ là con gái lớn về nhà.
“Đừng rề rà nữa, mau đi mở cửa đi!” Thời Vũ Thành thúc giục, thấy vợ còn do dự thì tự mình ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Thời Vũ Kha giàn giụa nước mắt lập tức xông vào nhà, rúc đầu vào trong lòng ngực Giang Nhã Đan: “Mẹ, con không sống với anh ta nữa, con muốn ly hôn… hu hu hu…”
“Đứa bé ngốc này, con đang nói gì vậy? Hơn nửa đêm còn làm cho bố con tỉnh giấc, hai chúng ta đến phòng con rồi nói, để bố con nghỉ ngơi, ông ấy mới ra viện.
” Giang Nhã Đan nháy mắt với con gái.
Lúc này Thời Vũ Kha mới ý thức cô ta lỡ lời.
Hai mẹ con muốn tránh Thời Vũ Thành, nhưng ông ấy lại cản trước mặt không cho hai người đi: “Vũ Kha, không phải con đến Đế Đô sao? Sao lại đột nhiên về nhà, hành lý đâu, con về thế nào?”
Thời Vũ Thành nhìn chằm chằm con gái, lúc này Thời Vũ Kha mới bất chợt nhớ ra khi mình về đây không thay quần áo, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ.
Cô ta không cách nào tự bào chữa, trong lòng lại cảm thấy rất tủi thân, sao đó bật khóc “hu hu”.
Cô ta rúc đầu vào lòng bố, nói: “Bố, con lừa bố, con không đi Đế Đô học, mấy hôm nay con đều ở tại nhà họ Thịnh……”
Huyết áp của Thời Vũ Thành lập tức tăng vọt, tức giận đến đỏ hết cả mặt mày.
Thời Vũ Kha thấy thế vội vàng giải thích: “Bố yên tâm, con không đi theo anh ta không danh không phận, con đã nhận giấy kết hôn với Thịnh Dự Khải.
”
Hai mắt Thời Vũ Thành trắng dã, ngã vật ra đất.
…
Rạng sáng, QQ vang lên.
Chất lượng giấc ngủ của Thời Du Huyên rất tốt, dường như là không âm thanh nào có thể đánh thức được cô.
Nhưng lần này cô đột nhiên bị thanh âm QQ đánh thức, lấy động xem thì là tin nhắn Giản Nghi Ninh gửi đến, chỉ có một hàng chữ: Bác Thời lại nằm viện, đang trong phòng cấp cứu!
Cô vội vàng gọi điện thoại lại: “Giản Ninh, sao lại như vậy?”
Giản Nghi Ninh: “Tôi đang đến bệnh viện, cụ thể xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không biết, là viện trưởng báo cho tôi, cô đang ở đâu? Muốn tôi qua đón cô hay không?”
Ảnh Tử đã trốn anh ấy vài ngày, Giản Nghi Ninh cũng không biết bây giờ cô đang ở đâu.
“Không cần, tôi tự qua đó.
”
Cô ở tại khách sạn cách bệnh viện Thánh Mary không xa, hai người gần như đến bệnh viện cùng lúc.
“Phòng cấp cứu ở tầng mấy?” Ảnh Tử hỏi.
Giản Nghi Ninh: “Chắc chắn mẹ nuôi cô và Thời Vũ Kha cũng có mặt, cô có chắc muốn gặp họ không?”
Nếu lúc này Ảnh Tử đi qua đó thì nhất định sẽ gặp phải Giang Nhã Đan và Thời Vũ Kha, rồi phải giải thích chuyện này thế nào đây.
Ảnh Tử chần chờ, rơi vào thế khó xử.
Cô không muốn gặp phải hai người phụ nữ kia, nhưng mà rất lo lắng cho bố.
Giản Nghi Ninh kéo tay cô: “Như vậy đi, chúng ta đến văn phòng viện trưởng chờ, sẽ có người lập tức báo tình hình cho chúng ta biết.
”
“Được.
”
Lần này cũng không có gì quá nguy hiểm, Thời Vũ Thành cấp cứu đến nửa đêm, sau đó đã được đưa đến phòng bệnh nằm quan sát, nhưng bác sĩ đã nghiêm túc cảnh báo với người nhà.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...