Cô gái làng chơi bảo vệ sĩ của quán bar đưa anh ta về nhà, nhưng anh ta không đồng ý, nhất định phải bắt cô ta tự đưa mình về.
Tự đưa về thì tự đưa về, đến biệt thự nhà họ Thịnh, Cô gái làng chơi đỡ Thịnh Dự Khải say như chết vào phòng khách.
Bách Tuyết nhìn thấy con trai say như chết là đã khi nhìn thấy một ả gái bao đưa anh về thì càng giật mình hơn: “Cô là ai? Sao Dự Khải lại ở cùng với cô?”
Bà ta chướng mắt Thời Vũ Kha, nhưng còn người phụ nữ trước mặt này vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn, Bách Tuyết càng khinh thường thân phận của người phụ nữ này hơn.
Người phụ nữ này đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô ta có thể cảm nhận được quý bà trước mặt đang khinh thường cô ta.
“Tôi là bạn gái anh ấy, phòng ngủ Dự Khải ở đâu? Tôi đưa anh ấy về phòng.
”
Giọng nói của cô ta không nhỏ, vừa đúng lúc Thời Vũ Kha đi từ phòng ra, nghe rất rõ.
“Cô nói cô là bạn gái của ai?” Thời Vũ Kha tức muốn nổ mũi, cô ta ở nhà lo lắng cả đêm, kết quả chồng cô ta đưa một người phụ nữ không đứng đắn từ ngoài về, còn tự xưng là bạn gái anh ta.
“Tôi là bạn gái của Dự Khải, vừa rồi cô không nghe rõ sao?” Cô gái làng chơi nhìn thấy Thời Vũ Kha không những không yếu thế, mà còn kiêu ngạo hơn: “Cô là vợ của Dự Khải đúng không? Đều là phụ nữ đừng gây khó dễ nhau, tối nay Dự Khải đưa tôi về, cô qua phòng khác ngủ đi.
”
Nói rồi, cô ta đỡ Thịnh Dự Khải lên lầu, chuẩn bị tu hú chiếm tổ.
Thời Vũ Kha đứng cầu thang cản đường hai người, tức đến nói không thông: “Cô, cô là thứ không biết xấu hổ, cút ngay cho tôi.
”
Dù Bách Tuyết chướng mắt Thời Vũ Kha, nhưng bà ta cũng cảm thấy con trai làm không đúng.
Hơn nửa đêm còn đưa một người phụ nữ bán thân về nhà, đúng là quá quắt quá rồi!
Bà ta định căn dặn người hầu đi lên đỡ cậu chủ, rồi sau đó đuổi người phụ nữ kia đi, mà lúc này hai người kia đã bắt đầu tranh chấp ở cầu thang.
Thời Vũ Kha mắng cô ta là đồ không biết xấu hổ, không những quyến rũ đàn ông đã có vợ, mà còn không biết liêm sỉ đến tận nhà người ta.
Mắng cô ta là kỹ nữ bán thân, cả đời ngủ với ngàn người nhưng không ai chịu cưới!
Mấy lời này không có chút tác dụng nào với người phụ nữ kia, nhưng Cô gái làng chơi phản kích lại đến suýt nữa làm Thời Vũ Kha tức chết.
Cô gái làng chơi trào phúng Thời Vũ Kha cố làm ra vẻ, tự cho là bà chủ tịch, thật ra hai người không khác gì nhau!
Còn nói nếu không phải cô ta nhân lúc Thịnh Dự Khải nguy nan cháy nhà hôi của, thì vốn dĩ không có cơ hội bước vào nhà, chỉ là một con gà mái không biết đẻ trứng mà thôi, dựa vào đâu kêu gào trước mặt cô ta?
Những lời này là do Thịnh Dự Khải rượu vào lời ra, đương nhiên lúc anh ta say rượu không chỉ nói những lời này, mà còn nói muốn ly hôn với Thời Vũ Kha, cưới Cô gái làng chơi…
Cô gái làng chơi không tin là thật, nhưng lại không tiếc dùng mấy lời này để chọc tức Thời Vũ Kha.
Thời Vũ Kha tức muốn chết, từ trên cao nhìn xuống rồi ra sức đẩy cô ta một cái… “Á!” Cô gái làng chơih ngã ngửa ra sau, có điều Thịnh Dự Khải đã lót phía sau cô ta, hai người cùng nhau lăn thang lầu.
“Dự Khải!”
Bách Tuyết vừa thấy con trai ngã cầu thang, vội vàng nhào qua đó.
Có điều bà ta đi qua cũng không kịp, Thịnh Dự Khải đã ngã từ trên xuống rồi lăn đến chân bà ta, mặt mũi đều bầm dập hết!
“Đau, ôi chao, đau quá!” Thịnh Dự Khải mơ màng tỉnh rượu, vừa tỉnh lại đã phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà.
“Ôi chao…”
Cô gái làng chơi bò dậy từ trên sàn nhà, lập tức lăn lối khóc lóc trong phòng khách.
Rồi còn lấy di động ra chụp ảnh của mình lại, sau đó gửi cho các bạn ở vũ trường giúp cô ta tìm phóng viên, báo cảnh sát, nói cô ta đến nhà họ Thịnh bị bà chủ tịch đánh…
Chuyện lớn như vậy làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Cuối cùng vẫn là Thịnh Hải ra mặt, dùng tiền mua chuộc cô gái làng chơi, bảo cô ta xóa ảnh chụp trong di động, đã tiêu rất nhiều tiền để bịt miệng thì mới coi như qua chuyện.
Thịnh Dự Khải được người làm đưa về phòng, Bách Tuyết tự mình bôi thuốc cho anh ta.
.