Mấy ngày gần đây Trang Noãn Noãn không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác.
Mỗi ngày cô về đến nhà, nói chuyện với bà ngoại một lúc, rồi lăn ra giường ngủ ngay.
Mở mắt ra đã là ngày hôm sau, mà ngày hôm sau cũng cứ như vậy lặp lại.
Những ngày như vậy, tuy mệt mà vui, hơn nữa còn mang theo đầy kỳ vọng.
Lam Sở Niệm cũng vậy, mỗi lần về nhà đều mệt đến nỗi nói không ra hơi.
Có khi cô sẽ ăn cơm ở ngoài với các thành viên trong nhóm, có khi về đến nhà thì được dì quản gia dọn cơm cho.
Công việc của Lam Thiên Hạo cũng thường đến muộn mới về nhà.
Thời gian của buổi biểu diễn bắt đầu đếm ngược ba ngày.
Công tác quảng bá đã được thực hiện rất tốt, vé đã được bán hết, cả thành phố cũng bắt đầu sôi động lên, vì những ngày qua người hâm mộ cả nước đổ về thành phố này rất đông.
Hôm nay Lam Sơ Niệm vẫn như mọi ngày, mệt đến nỗi toàn thân không chút sức lực.
Cô vừa ăn cơm tối ở bên ngoài về, vừa mở cửa đã thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, cô lập tức sửng sốt nói: “Anh cả, anh về rồi!” Lam Sơ Niệm thay giày, mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh anh.
Sau đó người cô như mắt hết sức lực, đầu tự nhiên dựa vào vai Lam Thiên Hạo.
Lam Thiên Hạo nghiêng đầu nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, nhíu mày: “Các em không thể nghỉ ngơi một ngày được sao?”
“Chu tổng nói, chỉ có ngày cuối cùng thì chúng em mới được nghỉ một buổi chiều.” Lam Sơ Niệm nhắm mắt, nép vào người anh, uễ oải muốn ngủ.
“Nếu quá mệt thì sau buổi biểu diễn này em rời nhóm đi! Cũng không phải anh không nuôi nổi em.” Lam Thiên Hạo đau lòng cho cô nên mới nói như vậy.
Nào ngờ Lam Sơ Niệm lập tức mở to mắt, lắc đầu: “Không, em không muốn đâu, em rất yêu nghề này của em.”
Lam Sơ Niệm đang búi tóc, lúc này vì cô lắc đầu trên trán tán loạn rơi xuống vài sợi tóc con.
Lam Thiên Hạo vươn tay giúp cô vén tóc lên, khuyên cô: “Nếu như em thích, anh mỗi năm có thể hỗ trợ em phát hành vài cái album là được rồi.
Không cần phải mệt mỏi như vậy.”
“Không được, thứ em muốn chỉ là sự vui vẻ này thôi.
Em rất thích các thành viên trong nhóm của mình.
Mặc dù đôi khi họ không dễ hòa đồng với nhau, nhưng hầu hết thời gian, chúng em rất đoàn kết thân thiện.” Lam Sơ Niệm đáp lại.
Lam Thiên Hạo không thể nhịn được cười khi nghe cô nói về sự đoàn kết và tình bạn trong nhóm.
Cô nhóc này có phải không biết rằng các thành viên trong nhóm của cô đã tiếp cận anh đầy mưu mô và tán tỉnh anh trong bữa tiệc lần trước không?
Có vẻ như, cô em gái ngốc nghéch của anh vẫn quá ngây thơ.
Có điều, bây giờ cô vẫn còn nhỏ, để cô chơi đùa vậy, anh cũng sẽ không ngăn cản.
“Anh, em về phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc đã, buồn ngủ quá.”
Lam Sơ Niệm vươn vai, đứng dậy đi lên lầu.
Lam Thiên Hạo nhìn theo bóng hình cô lên lầu, trong mắt có vài phần cảm xúc phức tạp.
Mỗi gia đình đều có bí mật, gia đình anh cũng có, mà bí mật này là về một bé gái được mẹ anh nhận nuôi, ôm về nhà vào 21 năm trước.
Mọi người trong nhà đã được dặn dò rằng cả đời này cũng không được nói ra chuyện này, làm cho cô gái này nghĩ mình chính là người Lam gia, ba mẹ Lam gia chính là ba mẹ ruột của cô.
Cô gái này chính là Lan Sơ Niệm hiện tại, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nghỉ ngờ thân phận của mình, cô là công chúa nhỏ mà Lam gia yêu quý nhất.
Ngay cả khi đã sinh được hai con trai, cả ba và mẹ đều mong muốn có con gái, nhưng không may, lúc sinh em trai của anh, mẹ bị xuất huyết nghiêm trọng, dẫn đến việc sau này không có khả năng sinh con nữa.
Tuy nhiên, bà mẹ có hai đứa con trai, lúc nào cũng muốn được thỏa lòng mong ước có con gái của mình.
Khi Lam Thiên Hạo được bảy tuổi, mẹ anh đột nhiên bê một bé gái về, anh và em trai năm tuổi bắt đầu bị ba mẹ nhiều lần nhắc nhở, dặn dò rằng không được phép nói chuyện này với Lam Sơ Niệm đang dần dần lớn lên.
Lam Thiên Hạo khẽ thở dài, đứng dậy bước lên lầu.
Anh đi ngang qua phòng Lam Sơ Niệm liền vươn tay muốn gõ cửa.
Thế nhưng một ý nghĩ thoáng qua lại khiến anh nhịn xuống.
Dù sao cô gái này cũng không còn là một cô bé nữa, cô có bí mật riêng của mình, anh không thể tùy tiện làm phiền cô.
Lúc này, Lam Sơ Niệm đã tắm xong đang đắp mặt nạ trên giường, mơ: mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm.
Trang Noãn Noãn dậy từ sáng sớm, sau khi cô giúp bà ngoại mua xong đồ ăn hôm nay, xe của công ty liền đến đón cô.
Buổi biểu diễn sắp diễn ra, cô không thể lơ là.
Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến cũng rất mệt mỏi vì tập luyện, họ cũng gạt bỏ định kiến về Trang Noãn Noãn sang một bên mà tập nhảy cùng nhau.
Huống hồ, bọn họ cũng muốn buổi biểu diễn được thành công..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...