Hai người chỉ mới nhìn nhau một giây, nhưng đều kinh ngạc và sợ hãi không thôi.
Tuy trên mặt Ảnh Tử đang đắp mặt nạ, nhưng làn da trắng nõn tinh tế dưới lớp mặt nạ vẫn bị lộ ra.
So với làn da bình thường của Ảnh Tử thì trắng hơn mấy tông, hơn nữa còn có thể nhìn ra vẻ trẻ trung.
Thời Du Huyên đang nghĩ: Sao Thịnh Hàn Ngọc lại tới?
Cô vội vàng về phòng gỡ mặt nạ xuống, rồi nhanh chóng đeo mặt nạ lên.
Rồi lại trang điểm lên mặt nạ, tuy rằng động tác nhanh nhẹn, nhưng cũng mất vài phút chuẩn bị.
Ngoài cửa, Giản Nghi Ninh vừa đi đã quay lại đang cãi nhau với Thịnh Hàn Ngọc.
Giản Nghi Ninh định quay lại để lấy điện thoại, thì thấy Thịnh Hàn Ngọc đứng ngoài cửa cau mày, vẻ mặt như đang nghĩ gì đó.
Trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm xấu, vừa nãy anh ấy trò chuyện với Ảnh Tử thì cô không đeo mặt nạ...!Không phải Thịnh Hàn Ngọc đã phát hiện chân tướng rồi chứ?
“Sao anh lại tìm được chỗ này?” Giản Nghi Ninh như rơi vào trận địch.
Thịnh Hàn Ngọc không muốn nói nhiều với anh ấy, hỏi thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc Ảnh Tử là ai? Cậu biết sự thật đúng hay không?”
“Ánh Tử chính là Ánh Tử, anh trả lời vấn đề của tôi trước, sự thật gì chứ, tôi không hiểu anh đang nói gì..”
Giản Nghi Ninh không chịu trả lời thẳng vấn đề, còn Thịnh Hàn Ngọc thì rất hung hăng, vì thế hai người lập tức cãi nhau.
Sau đó Thời Du Huyền mở cửa: “Cãi cái gì mà cãi? Muốn cãi thì ra ngoài mà cãi, đừng đứng trước nhà tôi.” Nói xong thì nhét điện thoại vào lồng ngực Giản Nghi Ninh, tỏ vẻ sẽ đóng cửa ngay lập tức!
Thịnh Hàn Ngọc đặt tay lên tay cầm, dùng giọng điệu nghiêm túc nói với Ánh Tử: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Được, vào đi.”
Cô thả tay ra, hai người đều đi vào bên trong.
Thịnh Hàn Ngọc cản Giản Nghi Ninh lại: “Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô ấy, phiền cậu tránh một chút.”
Giản Nghi Ninh từ chối: “Không được, anh nói không tính, Ảnh Tử bảo tôi đi thì tôi mới đi.” Nói xong, anh ấy hỏi Ánh Tử: “Cô muốn nói chuyện riêng với anh ta sao?”
Đương nhiên là không rồi, bây giờ Ảnh Tử rất không muốn ở chung một mình với Thịnh Hàn Ngọc.
Vì thế cô trả lời: “Không cần, tôi không có chuyện cần nói riêng với anh ta, hai người cùng vào đi.”
Giản Nghi Ninh liếc nhìn Thịnh Hàn Ngọc khiêu khích, tuy rằng không nói ra lời, nhưng ý tứ biểu đạt rất rõ ràng: Thế nào? Quan hệ giữa tôi và Ảnh Tử rất thân thiết, anh không có đất.
Thịnh Hàn Ngọc không để ý đến anh ấy.
Ba người ngồi xuống sô pha, từ đầu đến cuối Thịnh Hàn Ngọc luôn nhìn chằm chằm Ảnh Tử, đến trong mắt cũng không tha.
Cuối cùng đã bị hai người kháng nghị.
Giản Nghi Ninh ngồi giữa hai người, cản trở tầm mắt của anh, sau đó hung dữ hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh đúng là quá đáng, có người nào nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như anh sao? Tôi nói cho anh, Ảnh Tử là bạn gái tôi, không phải trong lòng anh có chị tôi sao? Khiêm tốn chút đi.”
Còn Ánh Tử vẫn thô bạo như lúc trước: “Nhìn nữa tôi móc mắt anh ra.”
Thịnh Hàn Ngọc đẩy Giản Nghi Ninh ra một bên, vốn dĩ không muốn để ý đến anh ấy, chỉ chăm chú nhìn Ảnh Tử xem, gằn từng chữ một nói: “Cô là ai?”
“Hỏi thừa, tôi là Ánh Tử”
“Hỏi thừa, cô ấy là Ánh Tử.”
Giản Nghi Ninh và Ảnh Tử trăm miệng như một.
Thịnh Hàn Ngọc lắc đầu: “Quê của Ánh Tử ở xa biển, mà cô lại nói thích ăn hải sản từ nhỏ, từ nhỏ đến lớn Ảnh Tử đều sống ở nước ngoài, nhưng mà âm điệu của cô lại là khẩu âm Giang Châu, Ảnh Tử có quan hệ tốt với các bạn học, nhưng mà cô lại không qua lại với bất kỳ người nào.”
Hai người đều toát hết cả mồ hôi lạnh.
Thịnh Hàn Ngọc không ra chiêu theo lẽ thường, tư liệu mà Giản Nghi Ninh làm cho Ánh Tử
đều không chê vào đâu được, nhưng những nghi vấn anh đưa ra đều rất cứng rắn, thật sự là không thể che giấu được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...