“Cái gì, mẹ xin lỗi cô ta ư? Thịnh Dự Khải, con là con của mẹ hay là con của cô ta?”
Bách Tuyết tức đến muốn nổ phổi luôn.
Từ nhỏ Thịnh Dự Khải luôn nghe theo lời bà ta, đây là lần đầu tiên.
Bách Tuyết quậy phá rất dũng, sau đó lại xin lỗi đương nhiên không giải quyết được gì, có điều Thịnh Dự Khải kéo Thời Vũ Kha về phòng, nói Vợ chồng phải ở cùng nhau, nếu như bà ta không đồng ý thì hai người sẽ dọn ra ra ngoài!
Trận PK này, Thời Vũ Kha thắng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tuyết thức dậy từ sớm đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, bà ta để nữ đầu bếp chuẩn bị bữa sáng phong phú sau đó ngồi chờ hai người từ trên lầu xuống, sáng nay bà ta tặng cho Thời Vũ Kha một khuôn mặt cười, sau đó chờ con trai đi làm thì lại xử lý cô ta.
Có điều sau khi hai người cầm tay nhau xuống lầu, Thời Vũ Kha lại xin lỗi bà ta trước: “Mẹ, hôm qua là do con sai, di động không gọi được cũng không báo trước cho mẹ, làm mẹ lo lắng cho con, xin lỗi mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, tức giận không tốt cho sức khỏe.”
Còn chưa chờ Bách Tuyết nói gì, Thịnh Dự Khải đã nói: “Mẹ, tụi con không ăn sáng ở nhà, hôm nay con dẫn Vũ Kha ra ngoài đi dạo
“Con không đi làm sao?”
Thịnh Dự Khải: “Hôm nay là cuối tuần, con được nghỉ ngơi.”
Bạch Tuyết nhìn hai người cười ha ha đi ra ngoài, hận đến nghiến răng, vốn tưởng hôm nay sẽ xử lý Thời Vũ Kha sướng tay.
Nhưng giờ thì hay lắm, công sức chuẩn bị từ sớm đều lãng phí.
Vì thế cơn giận của bà ta rơi hết xuống người Vương Dĩnh Chi, bà ta gọi Vương Dĩnh Chị đến mắng chửi một trận, cuối cùng cơn giận trong lòng mới vơi bớt.
Mấy ngày nay Vương Dĩnh Chi sống rất uất ức, luôn luôn cẩn thận cũng vô dụng, Bạch Tuyết không hài lòng là lấy bà ta ra làm chỗ trút giận, bà ta cũng không dám phản kháng.
Bây giờ vô duyên vô cớ bị mắng một trận, sau đó trở về phòng tố khổ với Thịnh Giang: “Dựa vào đâu chứ? Đều là bà chủ nhà họ Thịnh, vì sao cô ta cứ mắng chửi tôi vậy?”
“Hai ta ở nhà này không có một chút địa vị nào, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định tôi sẽ chết vì tức quá, ông cũng không thể không quan tâm, vừa thấy tôi bị ức hiếp thì đến cái rắm cũng không dám thả, đáng mặt đàn ông sao.”
Thịnh Giang chỉ nghe, ngoại trừ thở ngắn than dài thì không ư hừ gì!
Vợ bị em dâu ức hiếp, trong lòng ông ta cũng chỉ có thể nín thở nén giận, nhưng cũng chỉ dám nén giận chứ chẳng dám làm gì cả.
Vương Dĩnh Chi càng nói thì càng cảm thấy tủi thân, bà ta không muốn sống tiếp những ngày như thế này nữa, bà ta muốn thay đổi.
Đột nhiên, bà ta nắm lấy cánh tay của chồng: “Thịnh Giang, chúng ta đi tìm con trai được không? Bây giờ Hàn Ngọc đang sống rất tốt, chúng ta đi theo con trai đi.”
“Không được.” Thịnh Giang quả quyết từ chối.
Tuy rằng cả đời ông ta sống thành thật nhu nhược, nhưng mà vẫn còn cần mặt mũi.
Khi con trai vẫn còn trong giai đoạn đau khổ nhất, vợ ông ta đều ép ông ta đứng ở phe đổi lập với con trai, sau đó khi con trai có thể một mình gánh vác, thì lại muốn sống dựa vào thằng bé?
Chuyện mất mặt như ông ta không làm được.
“Vì sao lại không được?” Vương Dĩnh Chi vừa nghĩ ra ý này thì thấy rất ổn, hơn nữa còn cảm thấy mình rất có lý.
Bà ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hàn Ngọc là con trai của chúng ta, là do tôi mang thai mười tháng mới sinh ra, tôi còn nuôi nó hơn hai mươi năm, bây giờ nó có tiền thì lại không muốn nhận bố mẹ? Đây là chuyện trời đất không tha!”
Thịnh Giang nhắc nhở: “Đừng quên, lúc trước chúng ta đã ký tên lên giấy cắt đứt quan hệ thân thuộc, dù Hàn Ngọc không nhận chúng ta, đó là đạo lý bình thường mà thôi.”
Vương Dĩnh Chi nhụt chí như bóng cao su bị xì hơi.
Có điều vẫn còn không phục, mãi lẩm bẩm: “Chuyện đó cũng đều thể trách tôi, tôi cũng bị ép, tôi còn cách nào khác sao, nhưng Hàn Ngọc cũng không thể mặc kệ để bố mẹ ruột bị ức hiếp.”
"Leng keng"
"Leng keng"
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.
“Đến đây, lần nào cũng vứt đồ lung tung, cứ lần này thiếu đồ lần kia quên đồ..” Thời Du Huyên đắp mặt nạ đi ra mở cửa.
Giản Nghi Ninh mới vừa đi, nhưng mà di động của anh ta vẫn còn nằm trên bàn trà.
Cửa vừa mở ra, nhưng người đứng ngoài cửa lại là Thịnh Hàn Ngọc...!“Rầm!” cửa bị đóng mạnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...