Hoắc Kỳ Ngang đi trước dẫn đường, dẫn cô tới chỗ ăn cơm riêng của anh.
Sau khi cô ngồi xuống thì có nhân viên phục vụ bê đồ ăn vô cùng tinh xảo đi vào.
Hoắc Kỳ Ngang lấy bát múc chén canh giúp cô, Kỷ An Tâm muốn từ chối thì anh đã đặt trước mặt cô rồi.
“Tôi tự lấy được.” Kỷ An Tâm không muốn để anh làm giúp mắy việc này.
: Cả người Hoắc Kỳ Ngang trở nên im lặng hơn hẳn, rõ ràng đồ ăn ngon đã lên bàn nhưng dường như anh không quan tâm đồ ăn, chỉ khoanh tay dưới cằm, yên tĩnh nhìn cô thật kỹ.
Kỷ An Tâm ăn mãi, cảm giác được ánh mắt đang làm phiền cô, cô lập tức ngắng đầu lên không khách sáo bảo: “Anh có ăn cơm không?”
Câu nói này không có ý gì, nhưng Kỷ An Tâm lại nói ra mang theo một sự dỗi hòn.
Người đàn ông đối diện vừa nghe xong, khóe miệng anh hơi cong lên, tạo nên một đường cong mê người, anh rất thích dáng vẻ xinh đẹp này của cô.
“Em đang quan tâm dạ dày anh sao?” Hoắc Kỳ Ngang không khỏi xuyên tạc lời của cô.
Kỷ An Tâm thấy 5 năm không gặp, người đàn ông này trở nên khó đỡ rồi, bụng dạ càng thêm xấu xa “Anh biết là không phải.” Kỷ An Tâm nhạt giọng đáp.
“Anh thấy em đang để ý anh.” Hoắc Kỳ Ngang tự tin nói, ánh mắt tản ra ánh sáng dịu dàng.
“Mặc kệ anh, anh nghĩ sao thì nghĩ.” Kỷ An Tâm cạn lời, người đàn ông này thích ảo tưởng thì cô cũng không quản.
Hoắc Kỳ Ngang không đáp, sau đó ăn cùng cô.
Cửa sổ trong phòng sát đất, nắng ấm mùa đông hắt vào, ấm áp đẹp tươi.
Phòng bao này cũng trở nên ấm áp hon.
Kỷ An Tâm ăn xong, lúc này đã muộn, bên ngoài chắc cũng sẽ đông người, hơn nữa gặp người quen còn phải khéo léo trò chuyện, giả vờ giả vịt, nếu không phải vì công việc thì cô chẳng thích kiểu này tí nào.
Vì vậy cô tránh được là tránh.
Vừa hay ở trong gian phòng này, chờ đến hội nghị lúc hai rưỡi.
An Tâm ngồi trên ghế sofa, cảm thấy chán chết được, cô lại nghĩ trò chơi của con gái có thể giết thời gian chút.
Cô lại cầm lên ngồi chơi trên ghế sofa, nào có ngờ vừa mở game ra, tiếng trò chơi siêu đáng yêu lại vang lên.
Cô vội vàng nhìn người đàn ông trên bàn, phát hiện ánh mắt anh đang nhìn sang, khóe miệng phì một tiếng, nụ cười hiện lên.
Kỷ An Tâm có hơi ủ rủ, anh cười gì?
Kỷ An Tâm không để tâm tới anh, cô chỉ muốn tự vui là được.
Hoắc Kỳ Ngang bỗng thấy là người phụ nữ này tuy trưởng thành nhưng sự ngây thơ trong tâm hồn không biến mát, giống hệt 5 năm trước, thật ra trong lòng cô còn tràn ngập sự hỉ vọng và tâm tư của trẻ con.
Cô từng nói, muốn làm đứa trẻ chưa lớn, mà anh cũng từng hứa sẽ cưng chiều cô giống như trẻ con tới ngày trời đất hoang tàn.
Bây giờ những lời hứa ấy vào lúc này đều trở nên vô nghĩa, thế nhưng anh bảo đảm không nuốt lời, chỉ cần cô cho anh cơ hội lần nữa, anh vẫn sẽ chiều chuộng cô tới già.
Trong lúc an tĩnh này, Hoắc Kỳ Ngang cầm máy tính xử lí tài liệu, còn cô ở bên cạnh im lặng chơi game.
Lúc hai giờ, Lý Thụy vào phòng nhắc một câu, ôm máy tính của Hoắc Kỳ Ngang gập xuống, nói với người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta vào hội trường thôi.”
“Anh vào trước đi, tôi không vào với anh.” Ánh mắt Kỷ An Tâm vẫn đặt vào game, không hé lên.
“Cùng anh vào thì sao?” Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên chóng tay lên trên lưng ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn sang.
Kỷ An Tâm sợ hết hồn, vội nhìn anh cảnh giác: “Lộ liễu quá chứ sao?”
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi nở nụ cười: “Thế không tốt à? Để người ta biết quan hệ hai chúng ta, sau này công ty em sẽ được người khác quan tâm hơn.”
“Cảm on, tôi không cần dựa vào quan hệ gì cả.” Kỷ An Tâm hơi chau mày, thể hiện sự mạnh mẽ của cô.
Hoắc Kỳ Ngang khế thở một hơi: “Được rồi.”
Nói xong anh ra ngoài trước, Kỷ An Tâm chơi một lát liếc nhìn đồng hồ thấy sắp muộn, cô vội ra ngoài.
Quả nhiên cô là người tới trễ, cô cúi người đi trong hành lang, lúc vào chỗ ngồi phải nhỏ giọng làm phiền xin nhường chân một chút, cuối cùng cô đã vào chỗ, thở ra một hơi.
Lúc này thấy Hoắc Kỳ Ngang nghiêng vai, ánh mắt sâu thẳm hơi nhìn cô một lát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...