Mà người này là thầy của Hoắc Kỳ Ngang khi anh còn trẻ, hồi đó anh rất kính trọng ông ấy.
Đến bây giờ anh vẫn kính trọng ông, ông ấy là người có trách nhiệm, không móc nồi quan hệ.
Đó cũng là người mà Hoắc Kỳ Ngang muốn giao hạng mục của ba anh cho.
Nửa giờ sau, một người đàn ông tháo vát độ tuổi ngoài năm mươi bước vào, Phương Kỳ Vinh được mời vào văn phòng của Hoắc Kỳ Ngang.
Hoắc Kỳ Ngang hỏi thăm ông ấy về tình hình gần đây một hồi lâu, sau đó bày tỏ suy nghĩ của mình với ông.
Phương Kỳ Vinh sau khi nghe thấy điều này cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Kỳ Ngang, cháu làm như, không sợ ba cháu sẽ quay lưng thành thù với cháu sao?”
“Trước việc công thì cháu sẽ không màng đến tình thân.” Vẻ mặt của Hoắc Kỳ Ngang không chút lo lắng.
“Nếu như ghế phó tổng thống lần này là ai khác ngồi vào thì Kỷ rõ ràng đang mong chờ điều gì đó.
Kỷ An Tâm ngay lập tức thở dài, đi đến phòng bếp, dựa vào cửa nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng về chuyện của tụi con nữa.
Tụi con có suy nghĩ riêng của mình.”
“Con đã hai mươi tám rồi.
Nếu con không tận dụng thời gian cuối cùng của tuồi trẻ để tìm một người đàn ông tốt thì đến lúc đó không gả ra ngoài được nữa mát.” Mẹ Kỷ vẻ mặt lo lắng nói.
Bây giờ con gái vẫn đang trẻ trung xinh đẹp, sự nghiệp cũng thành công, có thể tìm được người đàn ông như Trầm Duệ đã tốt lắm rồi.
Không phải ai cũng quan tâm Hiểu Hiểu như con ruột của mình, Trầm Duệ là ứng cử viên phù hợp nhất.
Kỷ An Tâm muốn nói thêm gì đó, thế nhưng lúc này chuông cửa vang lên.
Cô vừa về đến nhà, Trầm Duệ hẳn là cũng từ công ty chạy tới.
Cô bé con chưa gì đã vui mừng nhảy cảng lên: “Có phải là chú Trầm không? Chú Trầm có mang quà cho cháu không?”
“Con chỉ biết có mỗi quà thôi.
Con nhận biết bao nhiêu là quà rồi? Vẫn chưa đủ hả? “Nói xong, Kỷ An Tâm đưa tay mở cửa ra.
Trầm Duệ mỉm cười từ bên ngoài bước vào, trong tay anh không phải đang cầm một con búp bê vải đấy sao?
“Woal Chú Trầm có mang quà cho con này!” Cô bé ngay lập tức vui vẻ chạy tới.
Trầm Duệ đưa quà cho cô nhóc nói:” Hiểu Hiểu có thích không? “
“Dạ thích!” Kỳ Hiểu Hiểu vui vẻ ôm lấy món quà xoay một vòng, cô bé ngây thơ dễ thương, khiến người ta không khỏi yêu quý.
Trầm Duệ mỉm cười, xoa đầu cô bé.
“Lần sau anh đến đừng mua cho con bé nữa, anh như vậy tạo thành thói quen cho nó luôn rồi.
Vừa nghe tin anh đến nó đã biết mình sẽ có quà, như vậy sẽ hình thành thói quen xấu, không sửa được mát.
“Kỷ An Tâm đứng một bên khoanh tay, bắt đất dĩ nói.
“Vậy thì không cần sửa, cả đời này anh đều sẽ tặng quà cho cô bé.” Trầm Duệ quay đầu lại, ánh mắt anh trìu mến nhìn cô.
Cái nhìn đó chạm vào ánh mắt của Kỷ An Tâm, cô vội tránh đi.
Trầm Duệ nhìn cô một hồi lâu.
Lúc này, mẹ Kỷ từ trong bếp đi ra: “Tiêu Duệ! Cháu đến rồi đấy àI”
“Bác gái, cháu nghe thấy mùi thơm của thức ăn rồi đấy.” Trầm Duệ cười.
“Đều là mấy món tụi con thích đấy.
Mau, mau ngồi xuống đi, sắp xong rồi.” Mẹ Kỷ vui vẻ nói.
“Bác trai đâu rồi ạ?”
“Ông ấy đi xuống mua ít đồ uống, chắc cũng sắp về rồi.”
“Sớm biết vậy bác gái cứ để con mua đem đến! Phiền bác trai phải đi một chuyến rồi.”
“Đừng, con là khách, cứ ngồi đó là được.
An Tâm! Ngồi xuống nói chuyện với Tiểu Duệ!” Mẹ Kỷ nói xong, bà nhìn con gái và Trầm Duệ trong phòng khách, cảm thấy vô cùng xứng đôi.
“An Tâm, anh nghe nói gần đây công ty của em bị điều tra thuế, có thật vậy không?”
“Ừm! Hiện tại công ty tụi em đã tiến hành tự kiểm tra nội bộ nên không có vấn đề gì xảy ra.” Kỷ An Tâm nói:” Anh đừng lo, không sao!”
“Tại sao lại kiểm tra một mình công ty của em thôi? Em không thấy có chút kỳ quái sao?” Tràm Duệ trầm giọng hỏi: “Em có nghĩ chuyện này lẽ nào có liên quan đến Hoắc gia không?”
Kỷ An Tâm cắn răng nói: “Cho dù có là Hoắc gia đang điều tra em, thì cũng để cho họ điều tra vậy! Dù sao em tin công ty của em không có vấn đề gì.”
Lúc này, ba Kỷ trở lại, Kỷ An Tâm ngay lập tức nói với anh: “Anh nói chuyện với ba em nhé, em đi tắm đã.”
“Ừ.” Trầm Duệ gật đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...