“Anh còn như vậy, tôi sẽ không khách khí đâu.” Kỷ An Tâm nhỏ giọng cảnh báo.
“Em định không khách khí thế nào?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi ngược lại, cười như thể khiêu khích.
Giờ phút này, trong đầu óc Kỷ An Tâm loạn thành một đoàn, nghe được nụ cười đắc ý lại trêu ngươi, lý trí cô như biến mắt, cô đặt cằm ở vai anh, há miệng cắn xuống.
h Khi đôi môi mọng của cô cắn xuống, cơ thể Hoắc Kỳ Ngang liền căng thẳng.
Cũng không phải vì cô cắn làm anh đau, mà cảm xúc mềm mại từ môi cô đặt xuống khiến các giác quan anh có phản ứng kịch liệt.
Kỷ An Tâm chỉ muốn để anh buông tay, nhưng cô lại không nghĩ bản thân sẽ ngốc đến mức dùng cách này.
Cô cắn một ngụm, cổ anh liền lưu lại một dấu son môi, còn để lại một hàng dấu răng, vô cùng chọc người.
Hoắc Kỳ Ngang từ vết cắn này mà cảm thấy cô đang thưc sự tức giận, anh cũng không muốn cô thực sự cáu giận, không khỏi đành buông lỏng cô, lui về sau một bước, đưa tay chạm vào vết căn cô để lại.
“Em vẫn còn lưu tình.” Anh thấp giọng cười.
Kỷ An Tâm quay đi: “Mau rời khỏi đây, về nhà của anh đi.”
Hoắc Kỳ Ngang cũng hiểu ở lại đây cũng không có thêm được điều gì, mà những gì anh có được lúc này đã làm anh thỏa mãn.
Ít nhất ôm được cô, còn được cô hôn, hoặc nói là cắn.
“Được, vậy anh không quấy rầy em nữa, em làm việc đi.” Nói xong, Hoắc Kỳ Ngang kéo mũ xuống, lại đeo khẩu trang lên, rũ mi đi ra ngoài.
Các nhân viên cũng không ngờ tới, người đàn ông khiêm tốn đi ra ngoài này lại là phó tổng thống.
Khi Hoắc Kỳ Ngang trở lại xe, trợ lý của anh cũng sắp phát điên rồi, nhìn anh thản nhiên trở lại, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Hoắc Kỳ Ngang còn chưa trở lại, không biết chừng bệnh tim của anh ta sẽ tái phát cũng nên.
“Ngài phó tổng thống, lần sau ngài có thể đừng dọa tôi nữa không, thần kinh của tôi chịu không nổi!”
“Về bệnh viện đi.”
Trong bệnh viên, Hoắc Minh đã đợi sẵn, nhìn xe ô tô của con trai trở lại, sắc mặt ông ta trầm xuống, sầm mặt đi tới.
Hoắc Kỳ Ngang vừa xuống xe, nhìn thấy ba mình, anh nói: “Ba đừng lo, con tự có chừng mực.”
“Con có chừng mực? Con có chừng mực thì đã không đi linh tinh vào lúc này.” Nói xong, Hoắc Minh nhìn sang vết hôn trên cổ con trai, lập tức kinh sợ.
Ông ta nổi nóng, con trai lại chạy đi tìm Kỷ An Tâm sao? Tình cảm của hai người lại khôi phục.
Nhìn biểu tình mệt mỏi của con trai, ông ta cũng không nói nhiều, chỉ nói với trợ lý: “Đưa nó về, không cho nó đỉnh linh tinh, tôi muốn cậu theo sát nó 24/24, khi nào nó xuất viện thì gọi cho tôi.”
Trợ lý khó khăn nhìn Hoắc Minh, lại nhìn Hoắc Kỳ Ngang, làm một người trợ lý lại bị kẹp giữa hai người họ thật khó khăn mà.
“Đừng làm khó Tiểu Khiêm, con sẽ không ra ngoài nữa.” Hoắc Kỳ Ngang giải vây giúp trợ lý, dẫn anh ta vào bệnh viện.
Trong phòng làm việc của Kỷ An Tâm, sau khi Hoắc Kỳ Ngang rời đi, cô phải uống một ngụm nước lạnh để tìm lại lý trí, nếu không trái tim cô sẽ đập loạn.
Cô biết mình không thể tiếp tục thế này nữa, rất nguy hiểm, phải biết thu liễm, khống chế cảm xúc, không thể để người đàn ông này thấy anh ta còn cơ hội, nhất định phải bóp chết ý tưởng của anh ta.
Kỷ An Tâm tự trấn an lòng mình, lý trí dần trở về.
Vào lúc này, cô nhận được điện thoại của cấp trên, nói cô mang theo một vài nhân viên cốt cán, ra nước ngoài tập huấn.
Cô nghĩ đến có ba mẹ mình, con gái cũng có người trông, vậy là đồng ý, buổi chiều mở cuộc họp, hai ngày sau liền ra nước ngoài.
Kỷ An Tâm chào tạm biệt con gái, thậm chí phải đồng ý ra nước ngoài sẽ mang quà về, con bé mới đồng ý để cô đi.
Kỷ An Tâm được sắp xếp ngồi khoang hạng nhất, vừa lên máy bay, cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên người cô tản ra khí tức của nữ doanh nhân thành đạt, cho dù cô không làm gì, vẫn trở thành tiêu điểm cho mọi ánh mắt, một phần việc này đến từ mị lực, tựa như cục nam châm làm nhiễu loạn tứ phía.
Khi cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, người đàn ông bên cạnh liền nhìn chằm chằm, nhưng Kỷ An Tâm quá mệt mỏi nên không thèm đề ý.
Cô ra nước ngoài suốt một tuần lễ, mà trong lúc này, Hoắc Kỳ Ngang ở bệnh viện cũng dần dần khôi phục..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...