“Con rất bận nhỉ? Ba mẹ định nghỉ hưu sớm đến đây ở giúp con.”
“Vậy tốt quá.” Kỷ An Tâm cũng hi vọng có thể ở cùng ba mẹ và con gái.
“Trầm Duệ gần đây có đến không? Lâu rồi không gặp thằng bé nên cũng hơi nhớ.” Thạnh Anh Hà cười nói, trong mắt đầy ý cười, muốn nói rằng mau tìm con rễ cho bà đi.
“Anh ấy có thời gian sẽ đến một chuyến, đợi anh ấy rảnh mời về nhà ăn cơm đi.” Kỷ An Tâm nói.
“Nào thể nói vậy.
Thằng bé giúp con không ít chuyện, công ăn việc làm ổn định, đẹp trai, còn đối với Hiểu Hiểu rất tốt, người như vậy ngàn năm khó tìm.” Lời Thạch Anh Hà ám chỉ.
Cha Kỷ không nói gì, ông biết tình cảm con gái dành cho Trầm Duệ bây giờ còn chưa đến mức kia.
“Hiểu Hiểu, ăn coơm xong chúng ta ra ngoài tản bộ được không?”
“Vâng!”
Một lát sau, cô nhóc này được ba mẹ đưa ra ngoài, Kỷ An Tâm ở nhà giải quyế bưu kiện, xử lí công việc nặng nề hôm nay thêm một chút.
Thời gian thoáng cái đã qua ba ngày, Hoắc Kỳ Ngang làm thủ tục chuyển viện, để bác sĩ của Hoàng gia chữa trị thuận tiện giữ bí mật thân phận của anh.
Hoắc Kỳ Ngang trong bệnh viện được hưởng đãi ngộ chữa trị tốt nhất, sau gáy của anh còn có một vết thương nên tóc anh vốn đã ngắn giờ đã thành đầu húi cua ngược lại khiến anh trông trẻ trung, toát ra khí chất hào hùng của người Hoàng gia.
Chẳng qua sau gáy có một vết thương đang khép miệng lộ ra, nhìn mà ghê người.
Hoắc Kỳ Ngang trong bệnh viện an tâm dưỡng thương, chắc đâu là thời gian anh thoải mái nhất, công việc đã có Hiên Viên Thần xử lí, tạm thời anh có thể thư giãn.
Ở trong bệnh viện, trong đầu Hoắc Kỳ Ngang đều là khoảng thời gian ngày trước ở với Kỷ An Tâm, nhưng thời gian không thể quay ngược, chỉ có thứ tình cảm kia kiên định tồn tại.
Kỷ An Tâm bận rộn xử lí công việc, đã có ba mẹ chăm sóc con gái nên buổi sáng cô còn ngủ nướng thêm được một lúc cô nhóc đã có người đưa đi học.
Chớp mắt đã qua một tháng, Kỷ An Tâm không gọi cho Hoắc Viện nữa mà chỉ có Hoắc Viện gọi cho cô, còn chủ động cho cô biết tình trạng vết thương của Hoắc Kỳ Ngang.
Kỷ An Tâm ở bên cạnh nghe, Hoắc Viện cũng trò chuyện về Hiều Hiểu với cô.
ï Sáng sớm hôm nay y tá bưng thuốc đến phòng bệnh của Hoắc Kỳ Ngang, đẩy cửa ra không thấy người đàn ông đáng lẽ ra phải nằm trên giường bệnh đâu.
Y tá lập tức đi nói với bác sĩ, bác sĩ thông báo cho viện trưởng, viện trưởng kiểm tra lại camera phát hiện, tám rưỡi sáng có người giúp Hoắc Kỳ Ngang trồn đi.
Viện trưởng cũng cảm thấy chuyện này vô cùng hệ trọng, phó tổng thống bị thương còn chạy lung tung cũng không đảm bảo an toàn, bệnh viện bọn họ cũng không dám gánh trọng trách lớn như vậy.
Lúc này đã là chín giờ rưỡi, để không làm phiền anh nghỉ ngơi y tá sẽ thay thuốc cho anh vào khoảng chín giờ mỗi ngày.
Người đầu tiên nhận được cuộc gọi là Hoắc Minh, ông ta cũng bị dọa khi nghe tin con trai mình đột ngột xuất viện.
Ông ta liền cúp điện thoại của viện trưởng, chuyển cuộc gọi tới trợ lý của Hoắc Kỳ Ngang.
“Con trai tôi bây giờ ở đâu?” Ngay khi nhấn trả lời, anh ta đã phải nghe tiếng quát lớn từ đầu dây bên kia.
“Hoắc tổng, ngài ấy bây giờ đang thư giãn.” Trợ lý căng thẳng đáp.
“Đưa điện thoại cho nó.” Hoắc Minh cảm thấy người trợ lý này rõ ràng là đồng phạm, giúp con trai ông ta xuất viện.
Hoắc Kỳ Ngang nhận lấy điện thoại:”Ba, con ra ngoài thư giãn.”
“Con đi ra ngoài khây khỏa cũng không nói với bệnh viện một câu.
Con có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không?
Viện trưởng còn tự mình gọi điện riêng cho ba.”
“Được rồi, con sẽ trở về sớm.” Hoắc Kỳ Ngang không nói anh đi đâu.
Ề “Con đi giải sầu ở đâu?” Hoắc Minh quên hỏi anh chuyện này.
“Hai giò nữa con hứa sẽ quay lại bệnh viện.
Chuyện này cứ như vậy đã.” Sau đó, Hoắc Kỳ Ngang cúp điện thoại.
Hoắc Minh tức muốn chết, đứa con này thật sự không thể làm cho ông ta bớt lo lắng.
Ngay lúc này, một chiếc xe địa hình màu đen đang đậu ở dưới lầu của Kỷ An Tâm, người thanh niên lái xe đang rất căng thẳng, ghế sau là một người đàn ông mặc áo khoác xám, đội mũ còn đeo cả khẩu trang..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...