“Được, anh đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ không rời đi.”
Kỷ An Tâm không nghĩ nói nhiều với anh, sẽ làm anh tốn thêm sức lực.
Hoắc Kỳ Ngang lại muốn nói chuyện với cô, bởi vì cơ hội như vậy, khó có được.
“Sao em lại đến đây? Trong tim em vẫn có anh, đúng không?”
Âm thanh Hoắc Kỳ Ngang nghẹn ngào hỏi.
Ánh mắt Kỷ An Tâm trừng anh một cái: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, là chị Viện xin tôi đến nhìn anh, anh cho là tôi muốn đến?”
Hoắc Kỳ Ngang lại không tin, vừa rồi anh hôn mê, trong tiềm thức nghe thấy âm thanh kia của cô không phải mơ, là cô đau lòng anh.
Hoắc Kỳ Ngang hơi nâng khóe miệng: “Anh biết đây không phải là lời nói thật lòng của em.”
Kỷ An Tâm lập tức quay mặt đi, không muốn nói chuyện với anh nữa.
“Em yên tâm, anh sẽ không chết.
Trên thế giới này còn có em, sao anh có thể bỏ lại chết trước được?” Hoắc Kỳ Ngang lại tiếp tục nói.
Vẻ mặt Kỷ An Tâm bình thản, nhưng nội tâm lại bởi vì những lời này mà có chút dao động.
“Anh có thể đừng nói chuyện được hay không?” Kỷ An Tâm quay đầu nhìn chằm chằm.
“Khu…” Quả nhiên Hoắc Kỳ Ngang bởi vì nói chuyện mà tổn thương khí lực.
Sắc mặt Kỷ An Tâm lãnh đạm, nhưng tay cô vẫn trước phủ lên ngực anh, vỗ ngực để thuận khí.
Hoắc Kỳ Ngang ho lấy hai cái, khóe miệng cong hiện lên ý cười, phiến mắt đầy tơ máu, cũng không ngăn được ý cười vui vẻ của anh.
Kỷ An Tâm nhìn, nội tâm tê rần, thời điểm này anh còn muốn cậy mạnh?
“Kêu anh đừng nói chuyện, anh còn không nghe.” Khẩu khí Kỷ An Tâm như giáo huấn con gái, hiện tại giáo huấn anh.
Hoắc Kỳ Ngang tiếp tục cười.
“Anh còn cười, nhanh nghỉ ngơi, nhắm mắt lại.” Kỷ An Tâm ra lệnh.
Cô không thể nói lời dễ nghe với anh, bởi vì trong nội tâm cô còn hận.
Trong khoảng thời gian này nhẹ nhàng với anh, cô không làm được.
Tay Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên sờ tới nắm lấy tay Kỷ An Tâm, Kỷ An Tâm muốn rút ra, lại nhớ đến thương tích trên tay anh liền cứ thế để anh nắm.
Nắm lấy tay cô, Hoắc Kỳ Ngang mới có thể an tâm ngủ, sau một giải phẫu thật anh quá mệt mỏi, hơn nữa mắt máu quá nhiều, kỳ thật muốn nghỉ ngơi sớm rồi.
Nhưng vì cô ở chỗ này, nên luyến tiếc không muốn ngủ.
Kỷ An Tâm bị anh nắm tay, nhìn anh nhắm mắt ngủ đi, hô hấp cô cũng thật nhẹ không muốn ảnh hưởng đến anh.
Lòng bàn tay ấm áp, truyền đến tay cô, lại truyền đến nơi tim cô.
Bàn tay quen thuộc, bọn họ đã từng dắt nhau đi, đi nơi nào anh đều nắm lấy tay.
Bàn tay này thật sự rất quen thuộc.
Hoắc Kỳ Ngang thật sự ngủ mê đi, nàng nghĩ để anh ngủ rồi rút tay ra sau.
Muốn rút khỏi tay anh, lại phát hiện anh nắm quá chặt, không cách nào gỡ ra được.
Cô đành phải từ bỏ, nếu cô mạnh mẽ rút ra sẽ làm anh tỉnh giấc, vất vả lắm anh mới ngủ được.
Kỷ An Tâm chống cằm, ánh mắt dừng ở khuôn mặt anh, gương mặt này, 5 năm cô chưa từng quên.
Nhớ lại tất cả, mặc dù hận anh nhưng gương mặt này vẫn là dấu vết nơi đáy lòng không quên được.
Bằng không, 5 năm này tại sao cô phải vượt qua một mình?
Trầm Duệ đợi cô 5 năm, chỉ cần cô đồng ý bọn họ đã sớm kết hôn.
Kỷ An Tâm biết, thời điểm trong lòng cô có một người đàn ông, tiếp nhận theo đuổi của Trầm Duệ, không thể toàn tâm toàn ý thương anh ấy, cho dù là ở cùng một chỗ, đối với anh ấy cũng không công bằng.
Kỷ An Tâm cũng từng cự tuyệt Trầm Duệ, chính là Trầm Duệ nghĩ mọi cách ở bên cô, thậm chí cả người đều sa sút tỉnh thần, vô cùng đau khổ.
Công ty của Trầm Duệ gọi điện tới điện thoại cô, tìm anh ấy vì sao một tuần không đi làm, cô mới hốt hoảng chạy đi tìm.
Trầm Duệ ngồi trên một đống rượu ở trong nhà, bởi vì mấy ngày không ăn, thiếu chút nữa nguy hiểm đến tính mạng, uống rượu sẽ dẫn đến bệnh bao tử nghiêm trọng.
Kỷ An Tâm cũng sợ, liền giống như Trầm Duệ nói, làm bạn bè, làm loại bạn bè có thể cùng nhau ăn cơm trò chuyện, Kỷ An Tâm cũng nói, chỉ là làm bạn bè..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...