“Em ở đây.” Kỷ An Tâm nắm anh tay, nhẹ nhàng lắm bẩm, nhìn ƒ thấy anh có thể cảm giác được, cô tiếp tục lên tiếng: “Anh nhanh tỉnh lại… nhìn em một chút.”
Hoắc Viện ở một bên cũng không khỏi vui vẻ, hy vọng em trai nghe thấy được, nhanh tỉnh lại.
Kỷ An Tâm nhìn anh nhắm chặt hai mắt, tràn ngập chờ mong, vào giò phút này, ngay cả bản thân cô bây giờ cũng không phát giác, cô trở về là cô của 5 năm trước, là cô không có một chút thù hận nào.
Bỗng chốc, hàng mi dài của Hoắc Kỳ Ngang run rẫy mở ra, chỉ là mắt tràn đầy tơ máu, trừ bỏ đôi mắt đen như mực đồng, còn lại đều đỏ như máu.
Viền mắt Kỷ An Tâm trong nháy mắt rơi xuống, anh vậy mà lại thấy cô.
Đáy mắt anh hiện lên vẻ mừng như điên, ở thời điểm anh suy yếu, chỉ cần thấy cô cũng có thể làm anh phấn chắn.
“An Tâm, em đã đến rồi.” Âm thanh anh run rẫy.
Hoắc Kỳ Ngang tỉnh lại lập tức bị Hoắc Viện hỏi mấylần, anh đều giống như không để ý, ánh mắt anh vẫn luôn ở vòng qua chị mình, nhìn về phía cô.
“Kỳ Ngang, thời điểm này em đừng có thất thần, An Tâm ở đây, con bé tạm thời sẽ không đi, em trả lời một ít vấn đề trước.”
Hoắc Viện nhìn em trai lúc này còn không nghiên túc, không khỏi có chút giận.
Hoắc Kỳ Ngang suy yếu đến không thể động đậy, anh đành phải chịu đựng, kiên nhẫn để chị hỏi trên hỏi dưới, nói cho cô về tình trạng của bản thân.
Hoắc Viện hỏi xong sờ đến trán, có lẽ vì tâm tình tốt, sốt cao cũng đã hạ.
Quả nhiên, có Kỷ An Tâm đến thì còn hơn rất nhiều loại thuốc.
Kỷ An Tâm đối với em ấy chính là một liều thuốc hiệu quả.
“An Tâm, em ở lại cùng em ấy, chị ra ngoài một chút.” Hoắc Viện giao lại Kỳ Ngang cho An Tâm.
Kỷ An Tâm nhìn thấy anh tỉnh lại, còn có thể cười, căng thẳng trong lòng liền buông xuống.
Chỉ cần anh không chết là được.
“Chị Viện, anh ấy đã tỉnh, em nghĩ mình phải trở về.” Đột nhiên Kỷ An Tâm lên tiếng.
Hoắc Viện ngẳng ra: “Em không phải nói đã có trợ lý chăm sóc Hiểu Hiểu sao? Sao còn vội đi?”
ý Kỷ An Tâm không trả lời, chỉ nghe tiếng hít thở, là của Hoắc Kỳ Ngang trên giường.
Lập tức, hai người đều nhìn qua, Hoắc Viện chạy nhanh hỏi: “Kỳ Ngang, em không khỏe chỗ nào?”
Hoắc Kỳ Ngang nhìn chị: “Em chỗ nào cũng không thoải mái.”
Hoắc Viện thân là chị, tâm tư của em trai, cô nhìn một cái liền rõ.
Cô không khỏi quay đầu lại nói với Kỷ An Tâm: “An Tâm, em ở lại chăm sóc em ấy đi! Em ấy vừa tỉnh lại, đến sáng mai vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm, lúc này em ấy cần em.”
Kỷ An Tâm trầm ngâm một chút, nhìn người trên giường nhắm mắt lại trông rất thống khổ, cô gật đầu: “Được! Em sẽ lưu lại, nhưng phải đi gọi điện thoại.”
*Đi đi! Để cho trợ lý em an tâm.” Hoắc Viện nhìn cô nói.
Kỷ An Tâm ra cửa gọi điện thoại, vừa lúc thấy Hoắc Minh còn ngồi ngoài hành lang hút thuốc, ánh mắt Hoắc Minh thâm trầm nhìn cô một cái, lúc này ông ta nhìn ra được con ông ta thật sự rất yêu người phụ nữ này.
Kỷ An Tâm ở đây, ông ta chỉ có thể trầm mặt.
Kỷ An Tâm gọi đến cho Hướng Nguyệt bảo cô ấy an tâm.
Cô ấy cùng Hiểu Hiểu chơi, sẽ dỗ ngủ Hiểu Hiểu.
Gọi xong điện thoại, Kỷ An Tâm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trở lại phòng bệnh, Hoắc Viện lập tức đứng dậy nói: “Chị muốn tìm bác sĩ nói chuyện một chúc, An Tâm em ở lại đi.”
Kỷ An Tâm gật gật đầu, Hoắc Viện đóng cửa rời đi.
Cô đứng trước giường, cũng không ngồi xuống.
Nhìn chằm chằm người đàn ông thương tích cả người, cô còn chưa biết tại sao anh lại gặp tai nạn.
Cô nghĩ, có phải hay không là do thân phận của anh là mầm họa?
“Em ngồi đi!” Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô nói.
Kỷ An Tâm ngồi xuống, ánh mắt đánh giá những vết thương của anh.
Vừa rồi nghe Hoắc Viện nói, phần bụng là vết thương trí mạng.
“Chuyện như thế nào? Chẳng lẽ ngay cả an toàn của bản thân anh cũng không đảm bảo được?” Kỷ An Tâm nhướng mày hỏi, kỳ thật cô cũng không ngốc, vừa rồi Hoắc Kỳ Ngang vừa nghe cô phải đi, nên cố ý.
Cô cũng muốn ở cùng anh vượt qua kỳ nguy hiểm, coi như là món quà của con gái!
*Đây là ngoài ý muốn.” Hoắc Kỳ Ngang bắt đắc dĩ đáp một câu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...