Cho dù giờ phút này Kỷ An Tâm tin anh, nhưng bây giờ cô đã có con gái, sao có thể để con gái trở về Hoắc gia lạnh lùng kia?
Vì vậy, dù người đàn ông này có giải thích ngàn vạn lần cô cũng không thể tha thứ cho anh, cô nhát định không thể tha thứ cho anh, chỉ có cách này anh mới có thể rời khỏi thế giới của cô và con gái.
“Tôi không tin anh.” Kỷ An Tâm bình tĩnh nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Kỳ Ngang trở nên lo lắng và không biết làm sao, anh nắm chặt tay, lộ rõ vẻ gấp rút trong lòng: “Vậy phải làm sao để em tin anh? Em muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm cho em, chỉ cần em tin anh.”
“Được rồi, anh đã nói là không phản bội tôi.
Lý Tú Viên có thể làm chứng đúng không? Nếu cô ta giúp anh nói dối thì sao? Tôi nên tin tưởng anh như thế nào?” Kỷ An Tâm lạnh lùng hỏi.
Một tia đau đớn hiện lên trong mắt Hoắc Kỳ Ngang: “Anh có thể thề là cho dù có say, anh cũng sẽ không phản bội em.”
“Nhưng chính anh đã nói, anh nhằm cô ta là tôi.” Trái tim của Kỷ An Tâm thắt lại, chẳng có bất kỳ cách nào có thể giải thích được chuyện đó.
Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu, trong lòng anh tin chắc chắn cho dù trong cơn mở kia dù có nhằm Lý Tú Viên là cô, anh cũng tuyệt đối không có gì với cô ta.
Anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó, ngoài cái ôm đó ra, khi tỉnh lại, anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, còn Lý Tú Viên ở đó, chỉ chăm sóc anh.
Nhưng bây giờ vấn đề này đã rất khó để giải thích.
“Anh thề, nếu anh phản bội em, anh chết không toàn thây.”
Hoắc Kỳ Ngang tự thề độc.
Trái tim Kỷ An Tâm nhói đau, cô lập tức quay đầu phản bác lại anh: “Tôi không muốn anh thề thốt gì cả, tôi chỉ cần anh bước ra khỏi cuộc sống của tôi.”
“Tại sao chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu?” Hoắc Kỳ Ngang nheo mắt đau lòng, “Nếu như em lo về chuyện ba anh, không sao đâu, chỉ cần có thể ở bên cạnh em một lần nữa, anh nguyện từ bỏ tất cả những thứ hiện tại, bao gồm cả địa vị của anh.” Đôi mắt của Hoắc Kỳ Ngang kiên định nhìn cô.
Kỷ An Tâm giật mình, cô bật cười: “Phó tổng thống Hoắc, tôi không phải là tôi của 5 năm trước.
Anh nghĩ nếu anh còn không còn địa vị, tôi còn để ý tới anh sao?”
Vẻ mặt của Hoắc Kỳ Ngang căng thẳng.
“Với địa vị của tôi bây giờ không phải thứ mà đàn ông bình thường có thể có được.
Cho dù ngài phó tổng thống là anh vẫn theo đuổi tôi với tư cách là phó tổng thống.
Tôi còn phải cân nhắc lại.” Kỷ An Tâm nhướng mày tỏ vẻ tự tin.
Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên vô cùng chua xót, hiện tại anh thật sự rất đau lòng.
Từ bỏ tất cả mọi thứ sẽ không xứng với cô ấy, nhưng không từ bỏ tất cả mọi thứ sẽ không thể hiện sự chân thành của anh.
“Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi rất tội nghiệp.
Kỷ An Tâm chỉ tay ra cửa: “Rời khỏi nhà của tôi.”
“Em …” Hoắc Kỳ Ngang lưu luyến không muốn rời đi, anh cười khổ: “Có thể để anh ở lại một lúc không? Coi như anh đang quan tâm tới đời sống của nhân dân?”
Kỷ An Tâm không nói nên lời với anh.
“Tôi không đủ khả năng để Phó Tổng thống ngài ở đây.” Kỷ An Tâm không muốn anh ở lại, bởi vì con gái đang ở đây, nếu anh phát hiện ra điều gì đó sẽ không hay.
“An Tâm…” Hoắc Kỳ Ngang ánh mắt buồn nhìn cô.
Kỷ An Tâm nghiền răng, không muốn bị ánh mắt của anh đánh bại, không muốn vì anh mà mềm lòng.
“Không được là không được, hết mười phút rồi, anh nói được phải làm được.” Nói xong, Kỷ An Tâm bước tới cửa, mở cửa bảo anh rời đi.
Hoắc Kỳ Ngang thở dài bước ra cửa, khi đi ngang qua, ánh mắt anh trìu mến nhìn cô.
Kỷ An Tâm nhàn nhạt nói: “Đừng nhìn, có nhìn nữa chúng ta cũng không có cơ hội nữa đâu.”
*Nếu anh theo đuổi em lần nữa thì sao?” Hoắc Kỳ Ngang nói.
Kỷ An Tâm kinh ngạc nhìn anh chằm chằm: “Anh nói cái gì?”
“Anh sẽ lại theo đuổi em, với tư cách là phó tổng thống.” Đôi mắt Hoắc Kỳ Ngang lộ ra bá khí của một người đàn ông.
“Anh…”
“Chỉ cần em chưa kết hôn với người đàn ông nào thì anh vẫn còn cơ hội, phải không?” Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...