Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Kỷ An Tâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy chúng ta mời chú Trầm tới tham gia có được không?”
“Nhưng chú ấy không phải ba…” Cô nhóc cứ muốn có ba tham gia.

: Kỷ An Tâm dịu dàng an ủi: “Không sao hết, chú Trầm cũng rất giỏi, ngày mai chúng ta mời chú ấy ăn cơm, con lại mời chú ấy tham gia Chương trình này được không?”
Con bé dù nghe lời gật đầu một cái, nhưng cô bé vẫn tự nghĩ, có ba đến vẫn tốt nhát.

Sau khi cho con ngủ, Kỷ An Tâm thở dài, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên gò má con, vuốt ve cái trán mướt mồ hôi, đẩy tóc mái ướt mềm ra.

Gương mặt cô nhóc này, lại có chút giống người đàn ông kia.

Tim Kỷ An Tâm hơi cứng lại, tướng mạo con có thay đổi, khi còn bé nhìn giống mẹ, nhưng càng lớn, lại càng giống ba.


Nội tâm Kỷ An Tâm nghẹn lại, cô sẽ không để Hoắc Kỳ Ngang tiếp cận con gái nữa.

Thứ bảy, Kỷ An Tâm mời Trầm Duệ một bữa, trên bàn ăn, cô nhóc hỏi anh chuyện hoạt động trường, Trầm Duệ gần như đáp ứng ngay lập tức, hoạt động như vậy, anh rất thích tham gia.

Kỷ An Tâm thấy anh đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, cô đã không để con gái buồn.

“Vậy chiều thứ ba phải làm phiền cậu tới một chuyến rồi.” Kỷ An Tâm nói với Trầm Duệ.

“Được, không thành vấn đề, anh nhất định sẽ tới.”Trầm Duệ cười lên: “Ngày mai chúng ta cùng tới khu gần đây chơi đi! Có một vườn hoa, rất thích hợp cho mấy đứa nhỏ.”
Kỷ An Tâm mới về nước không lâu, còn chưa mang được con gái đi chơi, vì con gái, tất nhiên cô sẽ đồng ý đi.

Hoắc trạch, sau bữa tối, Hoắc Viện vào phòng em trai Hoắc Kỳ Ngang, Hoắc Kỳ Ngang đang chơi rubic với Tiểu Huy, dạy thằng bé xem phải chơi thế nào.

“Mẹ, mẹ nhìn này, cậu giỏi quá.” Tiểu Huy nói xong, lại đem khối rubic cậu nhóc đã đảo loạn lên: “Cậu, cậu mau biểu diễn cho mẹ xem đi.”
Hoắc Kỳ Ngang cười nhận lấy, chỉ thấy tay anh thuần thục chuyển động rubic, chớp mắt mấy cái đã hoàn thành.

Hoắc Viện cười đi tới, nói với con trai: “Vậy con phải học cậu con, con có biết trước đây cậu con học giỏi lắm không?”
“Vâng, con nhất định sẽ học tập cậu.” Tiểu Huy nói xong, tay cầm rubic sang bên cạnh chơi.


Hoắc Viện nói với Hoắc Kỳ Ngang: “Có chuyện muốn nhờ em.”
“Chuyện gì thế?” Hoắc Kỳ Ngang ngẳng đầu nhìn chị gái.

“Thứ ba trường Tiểu Huy có hoạt động, chị không có thời gian tới, em có thể bỏ chút thời gian thay chị đi không?” Hoắc Viện bất đắc dĩ hỏi.

“Chị thực sự bận không có thời gian?”
“Vừa đúng hôm đó chị có một ca phẫu thuật, không rảnh tới đó, chị hỏi cô giáo rồi, chỉ là chơi vài trò chơi, nối thành ngữ các kiểu, em tới đó một lúc là được.” Hoắc Viện cũng áy náy với con trai, nhưng công việc của cô là cứu sống người khác, không bỏ đi được.

“Được, để em đi.” Hoắc Kỳ Ngang cũng không muốn cháu trai buồn.

“Đây là hoạt động toàn trường của Tiểu Huy?” Hoắc Kỳ Ngang không nhịn được hỏi thêm một câu.

Lúc này Tiểu Huy trả lời: “Đúng ạ! Cả trường cháu đều có hoạt động này đó.”
Hoắc Kỳ Ngang nghe xong, khóe miệng nở một nụ cười: “Được, cậu nhất định sẽ tham gia.”

Hoắc Viện nghe ra sự mừng rỡ trong giọng nói của anh, cô cười hỏi: Sao thế? Không phải em thích cô giáo nào của Tiểu Huy đấy chứ? Có cần chị giới thiệu cho không?”
Hoắc Kỳ Ngang vội khoát tay: “Không phải, không có chuyện này.”
“Cậu thích mẹ của một bạn nhỏ.” Tiểu Huy ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Gương mặt anh tuần của Hoắc Kỳ Ngang thoáng chút căng thằng, Hoắc Viện kinh ngạc nhìn anh: “Kỳ Ngang, xảy ra chuyện gì? Tiểu Huy nói thật?”
*Con thấy cậu kéo tay dì xinh đẹp, dì ấy giàu lắm, đi xe thể thao ấy!” Tiểu Huy đã sáu tuổi, như một ông cụ non.

Hoắc Viện lập tức ngồi xuống, quan tâm hỏi em trai: “Kỳ Ngang, em thực sự thích một người phụ nữ đã có chồng?”
Không lẽ em trai quá thiếu thốn tình cảm?
“Tiểu Huy, về phòng cháu chơi đi.” Hoắc Kỳ Ngang đuổi cháu trai ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui