Người đàn ông này đích thị là Hoắc Kỳ Ngang, hô hấp của cô khẩn trương, đi giày cao gót vội vàng bước qua đó ôm con gái lên từ trước mặt người đàn ông, ánh mắt cảnh cáo nhìn anh.
“Anh muốn làm cái gì?” Đáy mắt Kỷ An Tâm hoảng sợ.
Hoắc Kỳ Ngang không nghĩ đến sẽ biết được một chút chân tướng từ con gái của cô, anh cắn răng hỏi: “Con gái của em không phải là do em cùng Trầm Duệ sinh ra, đúng không? Tại sao em lại lừa anh!”
Kỷ An Tâm ngược lại càng tức giận: “Anh thật hèn hạ, vậy mà dám nhân lúc tôi không chú ý tiếp cận con gái tôi, rốt cuộc anh có mục đích gì?”
Bởi vì chột dạ, cũng vì sợ hãi nên cảm xúc của cô biểu hiện càng mãnh liệt hơn.
Sắc mặt Hoắc Kỳ Ngang đỏ lên, anh hít một hơi nói: “Anh chưa từng nghĩ sẽ làm hại con gái em, càng không có bất kỳ mục đích nào cả.”
“Nó chẳng qua vẫn chỉ là một đứa bé, anh quấy rầy tôi đã đành, nếu anh dám làm gì con gái tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh.” Kỷ An Tâm nói xong, lập tức ôm con gái rời đi.
Bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu chớp mắt, nhìn người chú kia bị mẹ mắng liền cảm thấy chú ấy thật đáng thương!
“Mẹ, mẹ đừng mắng chú đẹp trai có được không! Chú ấy không bắt nạt con, là do con bị bạn học khác đụng ngã, nên chú ấy đến giúp con.” Bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu thay Hoắc Kỳ Ngang thanh minh.
Kỷ An Tâm nghe con gái nói xong sững người: “Vậy sao? Con bị người ta đụng phải? Bị thương chỗ nào? Có đau không?”
“Con không sao, nhưng mẹ ơi, chú đẹp trai nói chú ấy biết ba của con al”
“Cái gì?” Trong đầu Kỷ An Tâm tưởng chừng như nổ tung, Hoắc Kỳ Ngang rốt cuộc cùng con gái cô nói linh tinh cái gì?
“Chú ấy với con nói những gì?”
“Chú ấy hỏi con, chú Trầm có phải ba con không, con bảo với chú ấy là không phải, nhưng rõ ràng chú ấy nói biết ba con đang ở đâu.”
Kỷ An Tâm nghe con gái nói, mặc dù rối rắm nhưng có vẫn có thể hiểu được, cộng thêm việc vừa rồi Hoắc Kỳ Ngang hỏi mối quan hệ giữa cô và Trầm Duệ.
“Hiểu Hiểu, mẹ sẽ mãi mãi luôn bên cạnh con, chúng ta không cần tìm ba con nữa có được không?”
“Tại sao vậy ạ? Người khác đều có ba, con không có sao?”
“Con có, chỉ là ba con không ở đây, con không nhìn thấy ba con.”
“Ba đi đâu vậy ạ?”
“Ba con…” Trong lòng Kỷ An Tâm nhói đau, rõ ràng ba của con bé vừa đứng bên cạnh nó, nhưng cô lại không thể để bọn họ nhận ra nhau.
“Ngoan, mẹ đưa con đến sân chơi có được hay không? Hôm nay chúng ta có thể ăn kem rồi.”
“Thật sao? Vậy được ạ!” Cô bé ngay lập tức bị chuyển đề tài.
Mà cảm xúc của Kỷ An Tâm lại dâng trào.
Hoắc Kỳ Ngang đến đón cháu trai, chỉ có thể nhìn bóng xe màu hồng của Kỷ An Tâm rời khỏi, anh hít một hơi đồng thời cũng thở ra một hơi.
Dường như sự phản bội của năm đó không còn tồn tại nữa, ít nhất, cô không ở trong lúc đang yêu anh mà ở bên cạnh Trầm Duệ.
Chuyện như vậy, anh thật sự không chấp nhận nỗi.
Chỉ là, ba đẻ của con gái cô rốt cuộc là ai? Tại sao người đàn ông đó không xuất hiện bên cạnh bọn họ?
Rất nhiều chuyện trong phút chốc nảy lên, nhưng có một chuyện mà trong lòng anh chắc chắn.
Anh vui mừng vì người đàn ông đó không xuất hiện, như vậy có thể cho anh một cơ hội, nếu như có một ngày Kỷ An Tâm tha thứ cho anh thì anh có thể sống cùng với mẹ con họ, anh nguyện chăm sóc họ cả đời này.
Hoắc Kỳ Ngang đưa cháu trai về nhà, anh bước vào phòng, điện thoại của anh đã tìm được đến số điện thoại của Trầm Duệ, chỉ có điều anh vẫn chưa ấn số gọi cho người bạn cũ này.
Lúc này, trong lòng anh tồn tại quá nhiều nghỉ vấn, nếu như Trầm Duệ chỉ dựa vào tư cách bạn bè mà ở bên cạnh họ.
Vậy thì, anh ta có phải cũng biết tất cả mọi thứ liên quan đến Kỷ An Tâm hay không?
Hoắc Kỳ Ngang không suy nghĩ gì thêm, bây giờ anh chỉ muốn biết được mọi thứ liên quan đến Kỷ An Tâm.
Gọi điện cho Trầm Duệ, rất nhanh đầu dây bên kia nghe máy: “Alo, xin chào!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...